Chương 12

Ngu Khâm nhìn khuôn mặt của Yến Vân Hà đang cười nói toạc móng heo, lại nhìn đến một thân đầy hoa trên người,

Chưa kịp nói gì, Triệu Nghi liền vọt lại đây, khuôn mặt tức run run, chỉ vào Yến Vân Hà phẫn nộ nói: "Yến Vân Hà! Ngươi cái vô liêm sỉ!".

Rốt cuộc chỉ là thư sinh, mắng không ra lời nào thật ác cả.

Tặng Ngu Khâm cơn mưa hoa đào, nhìn như phong nguyệt, kỳ thực hiểm ác đáng sợ, Bắn tên nếu không chuẩn xác, sẽ đả thương sinh mệnh người đang ở dưới tàng cây.

Yến Vân Hà bản lĩnh có cao tới đâu, cũng không nên làm như vậy.

Ngu Khâm nghe tiếng thở dốc phẫn nộ dồn dập của Triệu Nghi, chậm rãi khép trang sách trong tay lại, đúng là một màn ra oai phủ đầu ngu ngốc đơn giản, thậm chí lười che dấu ý đồ trong đó.

Triệu Nghi còn đang phẫn nộ: "Ngươi dám làm thương tổn đồng môn, ta nhất định phải báo cho Chu viện trưởng".

Yến Vân Hà thậm chí chưa hề xuống ngựa, kéo tên trong tay lười biếng cười:" Đã nói rồi, chỉ là trượt tay, huống hồ Ngu Khâm còn chưa nói, ngươi lại tức giận cái gì?" Còn kém không ngại mắng hắn bớt xen vào chuyện người khác.

Triệu Nghi mặt đỏ lên run rẩy chỉ đầu ngón tay vào Yến Vân Hà, nửa ngày nói không ra lời.

Ngu Khâm rốt cục đứng lên, trấn an vỗ vỗ bả vai Triệu Nghi: "Ta không bị thương, ngươi không cần lo lắng."

Triệu Nghi oán hận trừng mắt nhìn Yến Vân Hà, không muốn nói chuyện với tên vô liêm sỉ này nữa.

Ngu Khâm phủi sạch những cánh hoa rơi trên người, ôm lấy sách vở, xoay người cùng Triệu Nghi rời đi. Bó hoa mà Yến Vân Hà tặng hắn, rơi ở trên đất còn bị Ngu Khâm vô tình bước qua, nghiền nát thành bùn nhão.

Yến Vân Hà một ngụm cắn hết nửa cái bánh đào hoa xốp giòn, hắn giỏi nhất cưỡi ngựa bắn cung, chỉ vẻn vẹn nói bắn là lập tức bắn, cho dù nhắm mắt bắn, hắn cũng chắc chắn rằng mũi tên kia sẽ không bắn trúng Ngu Khâm.

Về điểm ấy, trong lòng Ngu Khâm biết hay không, Yến Vân Hà cũng không muốn đi đoán.

Trái phải đều bị Ngu Khâm ghi thù, Nếu người này có

sổ ghi thù, đại khái hai phần ba đều viết tên của Yến Vân Hà.

Tống Văn thấy hắn ngậm bánh hoa đào thất thần:" Đại nhân có phải hay không mệt mỏi, nếu không chúng ta hồi phủ nghỉ tạm đi."

Yến Vân Hà dùng xong điểm tâm trà nước, gấp lại hồ sơ :" Đi, gia mang ngươi đi tìm thú vui."

Tống Văn vẻ mặt mờ mịt, nhìn một Yến Vân Hà nói đi là đi.

Sau nửa canh giờ, Tống Văn nhìn nơi náo nhiệt nhất kinh thành vào buổi tối, chậm rãi tát vào mồm. Hắn sao có thể nghĩ đến, Yến Vân Hà nói đến tìm thú vui, đúng thật là đã tới thanh lâu luôn rồi.

Nhìn Yến Đại Nhân nhà hắn ngựa quen đường cũ, lấy ra ngân lượng thưởng hết người này người kia, thưởng luôn những tên đồng tử còn chưa chạm qua cô nương nào, một đường thưởng tới tú bà, bà ta lập tức đưa hắn đến sương phòng dành cho khách quý, và gọi ra các cô nương ra mặc hắn chọn lựa.

Nào là cô nương muôn tía nghìn hồng, thiên kiều bá mị, khiến Tống Văn xấu hổ không dám nhìn lâu.

Yến Gia nhà hắn thì thôi rồi, tiện tay gọi đến bốn cô đi theo.

Ba cô vây quanh Yến Vân Hà, một cô thì lột vỏ nho, một cô rót rượu, Tống Văn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, còn có một cô đấm bóp lưng giúp hắn. còn thừa một cô không chen được đến chỗ Yến Vân Hà, liền hầu rượu Tống Văn, tự tay dâng rượu lên trước mặt hắn mời rượu.

Tống Văn là Gia Phó Vĩnh Yên Hầu Phủ, sau đó làm người hầu cận bên cạnh Yến Vân Hà.

Nhưng Yến Vân Hà thời niên thiếu rất phóng túng, cũng nhiều nhất đi tửu lâu cùng bằng hữu uống rượu, chưa bao giờ đặt chân đến nơi phong hoa tuyết nguyệt như vậy.

Tống Văn không đi theo Yến Vân Hà đến biên cương, tự nhiên không biết Yến Vân Hà trải qua những ngày tháng ở đó như thế nào.