Chương 11

Hầu hết những binh lính chiến đấu đều uống rượu, không có rượu mạnh đi qua cổ họng, làm sao họ có thể chịu đựng được cái lạnh của đêm tuyết trong chiến tranh và quên đi những vết thương cũ đang đau đớn âm ỷ, làm sao có thể chịu đựng được chứ.

Chiêu này của Cẩm Y Vệ tưởng chừng như rất hiệu quả nhưng thực tế lại không đáng để mất công. Mặc dù hắn ta là người duy nhất bị trừng phạt vì vấn đề này, nhưng các tướng lĩnh khác không có gì oán than ư?

Dưới sự những tính toán của hắn, Trong Trại Thần Cơ đều đồn hắn gánh tội một mình, do đó không sợ chết làm bệ hạ tức giận.

Mặc dù hắn không thể đến Trại Thần Cơ trong khoảng thời gian này, nhưng những lời mời từ những vị võ tướng đó vẫn không ngừng lại, và họ đã trở nên thân cận với hắn rất nhiều.

Hắn đều phải bội phục Ngu Khâm, làm cách nào mà thoạt nhìn như là đang trừng trị hắn, kỳ thực lại tặng hắn một lợi ích vô cùng lớn.

Khi bên trong có sự gắn kết mạnh nhất, thường là khi nó bị tấn công bởi thế giới bên ngoài. Không cần hắn làm gì, sẽ có người dọn dẹp bọn mật thám của Cẩm Y Vệ trong quân Doanh cho hắn.

Tống Văn mừng rỡ: "Không hổ là ngài!"

Dứt lời hắn mở ra thực hạp (cặp l*иg đựng đồ ăn thời xưa) đem từng món điểm tâm tinh xảo bày ra:" Ngài trước tiên ăn một chút điểm tâm rồi lại xem tiếp đi, đều là phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngài đó"

Trong đó có món bánh hoa đào mà Yến Vân Hà Thích nhất, nhìn món điểm tâm như những cánh hoa đào xinh đẹp, khiến hắn gợi nhớ đến những hồi ức xưa cũ.

Ngày cũ, ở Đông Lâm Thư Viện, sau khi Yến Vân Hà thỉnh cầu Ngu Khâm hưu chiến không thành, hắn liền sinh ra tính kí©h thí©ɧ.

Những kẻ Lại đến tìm hắn gây phiền toái, đều bị hắn đánh đổ từng kẻ một.

Những kẻ thư sinh chỉ biết nghiên cứu học vấn, làm sao đấu lại một tên ma vương hỗn láo như vậy. Sau vài lần bị đe dọa, số người tham gia vào các trò lặt vặt ít đi nhiều.

Thật hiếm khi thời tiết đẹp vào ngày hôm đó, và Đông Lâm Học Viện đã mở một lớp học cưỡi ngựa và bắn cung.

Yến Vân Hà rốt cục có thể giải phóng thiên tính, cưỡi mây đen đạp tuyết, vãn cung cài tên, mười phát mười trung, chơi vui quên cả trời đất.

Người thiếu niên tinh thần hăng hái, phi ngựa vượt chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác, các đệ tử ở bãi dưới đều hò reo cao giọng trầm trồ khen ngợi.

Chỉ vì Yến Vân Hà cưỡi ngựa bắn cung thật sự quá xuất sắc, tạo ra cảnh đẹp ý vui.

Có những người giỏi cưỡi ngựa và bắn cung, cũng có những người không giỏi cưỡi ngựa và bắn cung.

Dưới bóng cây có một chiếc sập, kê sách vở, trà nước để các đệ tử cưỡi ngựa bắn cung đã mệt đến nghỉ ngơi và học tập.

Yến Vân Hà chăm chú nhìn hướng đó, bên trong quả nhiên có Ngu Khâm.

Ngu Khâm vẫn đang mặc đồng phục của Đông Lâm Thư Viện, Yến Vân Hà không khỏi thắc mắc, người này chỉ có hai bộ y phục để thay thôi sao, tại sao lại không nhìn thấy hắn ta mặc y phục khác?

Yến Vân Hà híp mắt nhìn Ngu Khâm đang cúi đầu đọc sách, trong lòng đột nhiên có một kế hoạch.

Hắn kéo cung lên lần nữa, đúng lúc này triệu Nghi đang bưng điểm tâm trái cây đi về phía Ngu Khâm,

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy cách đó không xa, Yến Vân Hà đang kéo cung, hắn sửng sốt, trái cây rơi xuống đất, tiếng gọi "Ngu Khâm" Vẫn còn ở trong cổ họng, mũi tên đã phá gió bay đến rồi.

Tiếng gió rì rào, mũi tên phá tan ngày xuân xinh đẹp hợp lòng người, cây đào đung đưa nhảy múa khắp bầu trời

Như thể một cơn mưa làm bằng những cánh hoa, khiến Người ta kinh ngạc, lại bất ngờ không kịp phòng. Những bông hoa rơi khắp mặt đất, nhuộm đỏ cả cơ thể Ngu Khâm Khâm.

Trên đầu sách, trước vạt áo ở cổ tay, nơi nơi đều là cánh hoa.

Thủ phạm cưỡi ngựa dừng ở trước mặt Ngu Khâm, hắn rút ra mũi tên xuyên qua cả cây đào, cặp mắt cười cong cong vô tội nói: "Xin lỗi, ta trượt tay."

Sau đó, hắn dùng mũi tên khều một chùm hoa đào ném vào tay Ngu Khâm Khâm: "Nếu có chút mạo phạm, lấy hoa bồi tội được?"