Chương 10

Ngu Khâm chỉ cảm thấy hắn vô lễ, kim đao vung lên, suýt nữa cắt đứt một tay áo của Yến Vân Hà.

Đại não Yến Vân Hà không cần suy, nghĩ buột miệng nói ra những lời bất chính:" Ngu đại nhân thật có phúc khí."

Ngu Khâm cúi đầu xuống nhìn theo ánh mắt của hắn, liền có thể nhìn thấy vết son trên áσ ɭóŧ ở bên trong.

Yến Vân Hà liếc nhìn bát mì thô trên đất bị hất tung trước khi ăn xong: "Thái hậu sao không giữ ngài lại cùng nhau dùng bữa ?"

Ngu Khâm nâng tay chỉnh lại cổ áo của mình, ngón tay trắng nhợt không có chút huyết sắc ấn vào vị trí vết son hồng, thật khiến kẻ khác chói mắt.

“Nếu không có việc gì, ngươi cũng có thể trở về doanh trại tiếp tục uống rượu.” Ngu Khâm thu đao trở lại vỏ, lạnh lùng nói.

Cuộc nói chuyện giữa Hai người, vậy mà ngay cả giả vờ khách khí xưng hô chức quan của nhau cũng lười nói ra rồi.

Yến Vân Hà ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói: " Chuyện Hôm nay, tương lai nhất định phải trả lại."

Ngu Khâm ý cười đồng dạng không có trong đáy mắt:"Cung kính đại giá"

Hôm sau Yến Vân Hà liền đến Chùa Đại Lý sớm, Thành Cảnh Đế không có khả năng vô duyên vô cớ gọi hắn đến tra án tử của công bộ thị lang, còn huy động đến Hoàng Thành Ti, xem ra vụ án này nhất định không hề đơn giản.

Tuy nói chủ bộ ghi chép vụ án đã chết, nhưng hồ sơ vẫn còn giữ lại ở Đại Lý tự.

Yến Vân Hà một bên sắp xếp tra hồ sơ, một bên lệnh Hoàng Thành Ti điều tra tỉ mỉ tất cả những nơi mà Triệu Tường đã từng đi qua trước khi bị gϊếŧ, bao gồm mọi thứ trong phủ, bao nhiêu chi tiết đều phải điều tra cặn kẽ.

Yến Vân Hà đang bận rộn, Ngu Khâm cũng không được nhàn rỗi.

Ngự Sử đã buộc tội Yến Vân Hà uống rượu mua vui trong quân doanh bị người khác tố cáo lạm dụng chức quyền, bị thu hồi chức quan, vĩnh viễn không được thu nhận lại.

Mật thám truyền tin của Cẩm Y Vệ, cũng bị người ta đánh gãy hai chân, được khiêng ra ngoài Trại Thần Cơ.

Người Biết rõ nội tình, đều nhìn ra được đây là Yến Vân Hà và Cẩm Y Vệ đang phân cao thấp.

Có điều, ngược lại, có người cảm thấy được Yến Vân Hà là đang ăn miếng trả miếng, hơi có chút tiểu đả tiểu náo( * dùng quy mô nhỏ để triển khai công việc). Rõ ràng quan Ngự Sử cáo trạng khiến hắn tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn chỉ vẻn vẹn đánh trả lại vậy thôi ư?

Chẳng lẽ thời điểm Yến Vân Hà ở biên cương, không phải gϊếŧ người đánh giặc mà là gõ kinh niệm Phật hay sao?

Yến Vân Hà không có xuất gia, có điều cứ tiếp tục để hắn ở lại Đại Lý tự xem hồ sơ, hắn ta sẽ khó chịu đến mức muốn xuất gia đi tu luôn rồi.

Tống Văn thay hắn khêu đèn bưng trà, thay hắn sửa sang lại hồ sơ, miệng còn muốn oán giận: "Nếu Hồ sơ được đưa đến tận trong phủ thì tốt biết mấy, cứ phải xem từng cuốn một như vậy, phải xem đến khi nào đây."

Còn Một vị đề đốc khác ở trong Trại Thần Cơ, hiện tại khẳng định cười tươi như hoa rồi, không có người cùng hắn tranh quyền rồi.

Một vị đề đốc khác ở trong Trại Thần Cơ mà Tống Văn nói, chính là một nhánh họ hàng của thái hậu, tên gọi là Khương Phương.

Khương Phương làm việc cầu ổn, công lao không lớn, tất nhiên là sẽ đánh không lại Yến Vân Hà với bản lĩnh Quân công.

Yến Vân Hà bản thân là quân binh, hắn có thể thu phục lòng người nhanh chóng như vậy, cũng bởi vì hắn ta từng có giao tình sinh mệnh với những lão tướng ở vùng biên cương.

Cùng lúc đó, hắn vốn là tiểu tướng quân do danh tướng Kỳ Thiểu Liên đưa ra , Kỳ Thiểu Liên coi hắn như người nối nghiệp mình, đừng nói là Trại Thần Cơ, tam đại doanh trong kinh thành phàm là đã đi qua chiến trường, ai không phục hắn.

Yến Vân Hà thay đổi hồ sơ khác, cũng không ngẩng đầu lên: "Bệ hạ lệnh ta tra án, không hẳn không phải chuyện tốt."

Tống Văn không hiểu: "Thật vất vả mới tạo dựng được uy danh ở trong doanh trại, bệ hạ lại triệt ngươi xuống dưới, thấy thế nào cũng không phải chuyện tốt a."

Quan Ngự Sử tố ta uống rượu trong quân doanh, ta uống rượu cùng với ai chứ?" Yến Vân Hà xem hồ sơ mệt mỏi, liền nhắm mắt nghỉ ngơi, thuận tiện cùng Tống Văn trò chuyện.

"Lý tướng quân, Chu tướng quân, còn có Trần tướng quân." Tống Văn lần lượt đếm, đều là những võ tướng có danh có tiếng trong Trại Thần Cơ.

Yến Vân Hà mở mắt ra: "Ai cung cấp tin tức cho quan Ngự Sử"

Tống Văn đã hiểu, ánh mắt cũng đang sáng lên: "Cẩm y Vệ!"

Cẩm y vệ là cẩm y vệ của thái hậu, khương phương đồng dạng cũng là thân thích của thái hậu.

Mặc dù việc này không phải khương phương gây nên, nhưng cũng không khác biệt gì là do hắn làm cả.

Trong Quân doanh võ tướng tuy là những người thô kệch, nhưng lại là những người nghĩa khí nhất, cực kỳ khinh thường những kẻ cáo trạng đâm sau lưng.