Chương 9

Yến Vân Hà không ngừng tiếp chiêu, đòn nào có thể đỡ được thì đỡ, đòn nào không đỡ được thì chạy trốn, điều này phản ánh đầy đủ phong thái như một tên Lưu manh của hắn.

Sau khi hai người đánh nhau, bàn ghế chén bát và đũa ở trong căn phòng thô sơ đều bị vỡ nát.

"Ngu đại nhân xinh đẹp như vậy, cưới ta về cũng không phải là không được, nhưng mà chính phòng của nương tử Yên gia ta, không thể nào mà rách nát như vậy được". Yến Vân Hà vỗ vỗ vào vai trái của Ngô Khâm, hận mới thù cũ găm vào đầu quả tim, lòng bàn tay hắn đang đặt trên vai Ngu khâm Khâm, từ từ xuất hiện nội lực thâm sâu, không làm chết người, nhưng cũng khiến đối phương không hề cảm thấy dễ chịu.

Lòng bàn tay đặt lên bờ vai gầy đến bất ngờ, đột nhiên hắn chấn kinh.

Nội lực bị hút vào như cá gặp nước, giống như cái lạnh giá của rừng băng đang phản phệ lại hắn vậy.

Hắn âm trầm lùi lại, vẻ mặt nặng nề nhìn thẳng vào Ngu Khâm:"Ngươi đã luyện công pháp tà môn gì vậy"

Mười năm trước, Ngu Khâm không giỏi võ công, nhưng bây giờ nội lực của hắn là không thể lường được.

Yến Vân Hà vốn đã là một kỳ tài võ thuật hiếm có, Ngu Khâm nếu như đi theo con đường bàng môn tả Đạo, thì khó có thể đứng chung như bây giờ được.

Phàm chuyện gì cũng có được mất, công pháp thăng tiến nhanh chóng lưu truyền trên giang hồ, đều phải trả giá bằng máu và nước mắt.

Một số kẻ thì phát điên, một số thì đứt gãy kinh mạch, một số thì bị thiêu cháy sinh mệnh

Ngu Khâm thu đao về vỏ nói:" Liên quan gì đến ngươi?"

Yến Vân Hà siết chặt quai hàm, hắn thực sự không nên quản nhiều chuyện dư thừa như vậy, kẻ không biết tốt xấu, tàn nhẫn, không có trái tim, không đáng để hắn phải nhọc lòng.

Quan Ngự Sử luận tội ta đó chẳng phải là việc tốt của Ngu đại nhân làm sao? Yến Vân Hà hỏi thẳng vấn đề.

Sợ gì hắn biết được, việc này chỉ có Cẩm Y Vệ thần thông quảng đại, xuất quỷ nhập thần mới làm được thôi, hắn nhịn không được hỏi thẳng ra, chỉ đến khi nghe được lời thừa nhận chuyện này, hắn mới có thể chết tâm.

"Nếu uống rượu mua vui trong quân doanh, tất yếu sẽ bị quân pháp xử lý. Bệ hạ nhân từ đã không trừng phạt ngươi, vậy tại sao ngươi lại không hài lòng?"

Lời này nói ra, nghe giống như thật đáng tiếc khi Yến Vân Hà không bị xử phạt.

Đây là lần hiếm hoi nhất Ngu Khâm nói một câu dài như vậy với Yến Vân Hà, mặc dù từng câu từng chữ đều rất khó nghe.

Yến Vân Hà dọn dẹp rời đi, tránh cho Ngu Phủ thức dậy.

Vết thương trên trán được băng bó bằng dải băng dài, nhìn vào thật mất mặt, hắn liền lệnh cho đại phu trong phủ dùng một miếng vải đỏ nhỏ hẹp làm dải băng che lại vết thương, thoạt nhìn tưởng hắn đang điệu đà buộc mạt ngạch trên trán.

Không chỉ như thế, Yến đại nhân toàn thân đều là gấm lụa, thắt lưng treo ngọc quý, thậm chí đôi ủng của hắn cũng được thêu chỉ vàng chỉ bạc. Toàn thân kim quý, không nhìn Ra được điểm nào nhếch nhác khi đang ở trong cung cung .

Nếu không phải trong tay đang cầm hoả súng, thì với bộ dạng sặc sỡ như chim công của Yến Vân Hà, sẽ khiến người ta liên tưởng đến một quý công tử nhà nào đó đang đi gặp tình nhân của mình.

Đồng thời, khi Ngu Khâm đang đánh giá hắn, Yến Vân Hà cầm hỏa súng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, cũng đang đánh giá Ngu Khâm.

Cẩm Y Vệ sớm đã nghỉ ngơi, tại sao giờ này Ngu Khâm mới về Phủ.

Đột nhiên, đồng tử của hắn hơi co rút lại, hắn vươn tay muốn túm lấy cổ áo người kia, nhưng lại bị Chỉ Huy Sứ một chưởng đánh văng ra.

Trong quá trình động thủ, phía trước cổ áo bào quan màu đỏ hơi nới lỏng một chút, lộ ra áσ ɭóŧ màu trắng ở bên trong, hiện rõ vết son đỏ chói mắt như màu của áo bào quan hắn đang mặc bên ngoài.

Vết son đỏ đó chói muốn đâm mù mắt hắn, là loại son bóng mà nữ tử thường dùng.

Sự thật còn đả kích hơn tưởng tượng, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, lòng dạ hắn rối bời gấp trăm lần.