Chương 16

Chiếc ô rơi xuống chân hai người, làm văng ra một chuỗi những giọt nước. Không có che chắn, mưa gió ngoài hành lang dường như mạnh hơn, cuốn lấy vạt áo của hai người, đan xen vào nhau trên không trung.

Yến Vân Hà nắm chặt cổ áo Ngu Khâm, đẩy người dựa vào tường, hắn ép chặt đối phương, dừng lại ở khoảng cách vừa mập mờ lại vừa nguy hiểm:""Là Triệu Nghi chọc ngươi, sao ngươi lại giận ta?

Hai mắt Ngu Khâm vô cùng giận dữ băng lạnh:"Buông ra".

"Chẳng phải nói ta ôm tâm tư dơ bẩn đối với ngươi sao, khó khăn lắm mới gần ngươi như vậy, tại sao ta lại phải buông tay:" Yến Vân Hà Phong Lưu nói.

Hắn không chỉ nắm lấy cổ áo mà còn men theo cổ áo, lướt ngón tay lên cổ Y, lau đi vết nước mà hắn đã nhìn từ lâu, hướng lên trên bóp chặt hai má Ngu Khâm.

Yến Vân Hà: "Ngu đại nhân, từ khi được Thái hậu bảo hộ, ngài đã không thèm để ý đến miệng lưỡi của dư luận nữa. Hà tất Sao lại tức giận như vậy? Thật khiến người ta cảm thấy nực cười."

Ngu Khâm nghe xong lời hắn nói, vẻ lạnh lùng trên mặt dần dần biến mất, trên mặt lộ ra ý cười.

Yến Vân Hà đột ngột buông tay, dùng chân phải vững vàng lùi về sau, cơ thể ngã về phía sau, mượn lực eo tuyệt đối tránh né được một chưởng đang xé gió mưa tấn công cổ họng hắn.

Nếu bị một chưởng đầy nội lực đánh trúng, Cho dù không chết, thì cũng phải liệt người một thời gian.

Không nói lại hắn, vậy mà thông qua phương thức thô bạo như vậy để bắt hắn câm miệng, tính khí của Ngu Khâm đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều so với mười năm trước.

Yến Vân Hà nắm lấy cổ tay Ngu Khâm, muợn sức lực đã hồi phục, uốn cong đầu gối của mình và tấn công thắt lưng của Ngu Khâm.

Hai người lập tức giao đấu dưới hành lang, lần này không có hoả súng cũng không có kiếm vàng, anh một chiêu tôi một chiêu, nắm đấm bằng thịt, so về thân pháp, chiến là nội lực.

Nội gia Quyền mà Ngu Khâm học được, lấy nhu khắc cương. Yến Vân Hà hoàn toàn trái ngược với Y, cách đánh rất hung hãn.

Yến Vân Hà nắm chặt tay thành nắm đấm, tấn công vào mặt Ngu Khâm, đối phương nghiêng người né được. Nắm đấm đánh trúng bức tường, bức tường xuất hiện những vết nứt toác.

Ngu Khâm nhìn bức tường nứt toác, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

Cùng lúc đó Yến Vân Hà vung roi da, cuốn lấy mắt cá chân của người này, đồng thời, có một luồng nội lực lạnh lẽo từ cổ chân xuyên sâu vào lòng bàn tay, nội lực trở nên sắc bén đâm vào gân cốt tay hắn.

Sắc mặt của Yến Vân Hà hơi thay đổi vì đau đớn, hắn mạnh mẽ tách cơ thể ra, trong nháy mắt, Ngu Khâm liền giơ hai cánh tay lên chống đỡ một đòn công kích khác của Yến Vân Hà, lần này sức lực khác hẳn trước kia, Ngu Khâm bị đánh lui về sau mấy bước. cơ bắp của hai cánh tay không ngừng run rẩy vì đau đớn.

"Ngu đại nhân nếu muốn động thủ, thì có thể đến thao trường, nếu làm loạn trong cung, dễ bị người khác kiếm chuyện:"Yến Vân Hà nở một nụ cười giả tạo nói.

Ngu Khâm nhìn bức tường Yến Vân Hà làm đổ nát:"Hóa ra Yến đại nhân cũng sẽ suy nghĩ đến trường hợp này ư"?.

“Ta là người nghĩ gì nói đó, nhưng ít tàn nhẫn hơn ngài.” Yến Vân Hà dường như vẫn còn sợ hãi sờ sờ cổ hắn, ám thị rốt cuộc là ai ra tay trước.

Ngu Khâm cười như không cười:" cũng không phải ta, ngươi sớm muộn gì cũng hoạ từ miệng mà ra".

Nhờ phúc Ngu Khâm cười bà lần liên tiếp, Yến Vân Hà cũng không thể thưởng thức nổi sắc đẹp mỹ nhân này.

Ngu Khâm cười một cái, hắn cảm thấy gai ốc, không phải chế nhạo hắn thì chính là muốn mạng hắn, luôn khiến người ta sợ hãi.

"Bệ hạ lệnh cho ta và ngươi đến Vân Châu dẹp loạn, những ngày tiếp theo, vẫn là chúng ta nên chung sống hòa bình đi".Nói đến bốn từ chung sống hòa bình, Yến Ngân Hà đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí.

Hiển nhiên, chính hắn cũng không tin tưởng có thể chung sống hòa bình cùng Ngu Khâm.

Vị thái giám nhỏ nấp bên cạnh đã rất lâu, thấy hai người không còn đánh nhau nữa, cuối cùng thu hết can đảm đến gặp, nói với Ngu Khâm rằng thái hậu cho truyền hắn đến.

Yến Vân Hà nghe xong, hầu như không khống chế được khịt mũi nhẹ một tiếng, hắn khıêυ khí©h nhìn Ngu Khâm, rồi làm ra tư thế xin mời.

Ngu Khâm cũng không thèm nhìn hắn, xoay người rời đi cùng Tiểu Thái Giám.

Mưa vẫn tiếp tục, và chỉ còn lại Yến Vân Hà trên hành lang. Hắn đứng một hồi lâu, sau đó cúi xuống nhặt chiếc ô bị bỏ trong góc đã bị rách toạc, rồi bước vào màn mưa.

Tốc độ thay đổi từ chậm đến nhanh, bước chân dần trở nên hỗn tạp, như thể hắn đang chạy trốn.