Chương 17

Khi nghe người hầu truyền tin, Tống Văn cảm thấy kỳ lạ. Hắn vội vàng đứng dậy, vừa dặn dò gia nhân đi vào bếp bưng bát canh gừng, vừa lẩm bẩm nói: "Không đúng, từ trong cung đi ra, nhất định phải có nội tại tiễn ra khỏi cung, sao có thể ướt như chuột thế kia?"

Khi nhìn thấy bộ dạng của Yến Vân Hà, nhịn không được kinh hô: "Đại nhân! Ngài nhảy xuống sông hộ thành bơi về phủ sao?"

Yến Vân Hà ném khăn lau tóc, vừa vặn rơi trúng mặt Tống Văn: "Không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi!"

Nói xong, sắc mặt của Yến Vân Hà càng ngày càng tệ: "Chuẩn bị nước! Ta muốn đi tắm!"

Thời điểm Yến Vân Hà tắm rửa không thích có người hầu hạ bên cạnh, khi Tống Văn đem y phục tắm rửa ,bồ kết cùng với canh gừng đi vào, hắn đang dựa vào thùng tắm, hai tay dang rộng trên thùng tắm, những đường vân cơ bắp trên lưng hiện ra rõ ràng, phối hợp với mái tóc ướt phủ trên đó.

"Thời tiết lạnh như thế, còn quay về ướt như chuột lột, nói không chừng sẽ bị một trận cảm hàn mất." Tống Văn thả đồ ở trong tay xuống, lúc này mới lưu ý đến mu bàn tay sung huyết đến rách cả da của Yến Vân Hà,

" Tay sao lại bị thương rồi, ngài lại không đến doanh trại..." Tống Văn cả kinh kêu lên: "Ngài ở trong cung đánh nhau với người ta sao!"

Nhưng mà hắn nửa ngày cũng không đợi được Yến Vân Hà trả lời, đối phương im lặng ngâm mình ở trong thùng tắm, trầm tĩnh một cách khác lạ.

Tống Văn đành phải nói: " Cần phải thoa thuốc thôi"

Yến Vân Hà phất phất tay: "Không cần, đau chút nhớ lâu, lui xuống đi.

Tống Văn thấy hắn đầy bụng tâm sự, đành phải lui xuống.

Chờ cửa phòng đóng lại, Yến Vân Hà dùng hai tay vốc nước rửa mặt, vết thương trên tay bị nước ấm thấm vào đau đớn, hắn nhìn hình ảnh vặn vẹo được phản chiếu ở trong nước, chậm rãi nhắm mắt lại: "Khốn nạn."

Chỉ là không biết hắn đang mắng ai.

Trong Từ Ninh Cung.

Tương Thái Hậu năm nay gần 40 tuổi đang ngồi dựa trên giường, tiểu cung nữ đang giúp bà ta xoa lòng bàn chân.

Châu ngọc đè nặng lên tóc mai đen nhánh, dung mạo vẫn vẫn còn mấy phần tuyệt sắc như những năm đó trong cung, làn da được bảo dưỡng tỷ mỷ thoạt nhìn cũng không hề già. Thậm chí nếu đi chung với Thành Cảnh Đế càng giống như tỷ đệ không giống mẫu tử chút nào.

Nhưng những mệt mỏi trong ánh mắt, cùng với những vết tích đắm mình ở trong cung nhiều năm đã lộ rõ tuổi tác của Thái Hậu.

Bà từ từ nhắm mắt chậm rãi nói: "Quỳ đã bao lâu?"

Cung nữ Trương cô cô bên cạnh thấp giọng nói: "Đã hai cái canh giờ."

Khương thái hậu ừ một tiếng: "Dẫn hắn đi đổi y phục rồi đi vào."

Không lâu sau, Ngu Khâm mặc y phục trắng được cung nữ dẫn vào trước mặt thái hậu, hắn lập tức quỳ xuống.

Bảo giáp màu lam được khảm châu báu nâng cằm hắn lên, Ngu Khâm thuận theo nâng mặt mình lên nhưng lông mi vẫn cung kính rũ xuống.

bảo giáp là móng tay giả dài dài được nạm châu báu mà các phi tần xưa hay đeo

Khương thái hậu nói:” Ngươi đánh nhau với tên tiểu tử Yến gia kia rồi?”.

Ngu khâm sắc mặt không thay đổi, thậm chí không thấy bao nhiêu sợ hãi: "Thái hậu thứ tội!"

Khương thái hậu nở nụ cười: "Ngươi khi nào thật sự biết sai, bất quá là có lệ với ai gia thôi."

"Lần này tiêu diệt Vân Châu, ai gia đã tranh cơ hội cho ngươi, ngươi sẽ cùng Yến Vân Hà nhận sứ mệnh đến Vân Châu."

Ngu Khâm cúi đầu chấp thuận.

Tay của nữ nhân lướt qua khuôn mắt hắn, lưu lại mùi huân hương thơm ngào ngạt, xúc cảm trơn nhẵn không hề giống với cái nóng hầm hập trong cơn mưa.

Một tên thì băng lạnh, một tên thì lỗ mãng

Dứt lời, thái hậu giương mắt ra hiệu, cung nữ trong phòng yên lặng đứng dậy lui xuống.

Ngu Khâm đứng lên, đi tới trước bàn đã đặt sẵn một chiếc đàn cổ, hắn nhìn mắt thái hậu và bắt đầu gảy đàn

Khi một mình ở chung với Thái Hậu, hắn thường không nói chuyện, Thái hậu cũng không cần hắn nói.

Bởi vì giọng nói không giống, duy nhất chỉ có khuôn mắt này giống đến 7 phần, 3 phần còn lại thái hậu rất chán ghét.

Trong tiếng đàn khoan thai, Khương thái hậu nhắm mắt nói: "Ai gia nghe nói, ngươi cùng Yến Vân Hà là đồng học."

Ngu Khâm thấp giọng xác nhận, thái hậu lại nói: "Quan hệ như thế nào?"

"Cực kém." Ngu Khâm ngắn gọn giải đáp.

Thái hậu từ từ mở mắt mắt: "Tức là như thế, nếu ai gia cho ngươi gϊếŧ hắn. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, cầm huyền ( dây đàn) đột ngột đứt đôi, phát ra âm thanh chói tai.

Ngu Khâm nhìn đàn cổ bị gãy đôi, âm thanh máu huyết rơi vào mộc cổ (đàn gỗ cổ) rất nhẹ không rõ ràng trong dư âm tiếng đàn vẫn run rẩy.

Thái hậu tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn, nhẹ giọng cười nói:"Hàn Sơ không nỡ sao?"

"Khi nào, ở đâu." Hắn không mang theo chút cảm xúc hỏi.

* Yến Vân Hà, tự Hoài Dương. Ngu Khâm, tự Hàn Sơ.