Chương 18

Tống Văn đứng ở trong phủ nhìn nhóm tôi tớ đi tới đi lui thu dọn hành lý cho Yến Vân Hà.

Yến phu nhân tuy rằng tức giận Yến Vân Hà quay về kinh chưa bao lâu lại muốn rời đi, nhưng vẫn cùng thị nữ Hồng Vân và Tống Văn ngay bên cạnh đang cùng giúp Yến Vân Hà thu dọn hành lý.

Trà Thường dùng, điểm tâm thích ăn, y phục thường mặc, còn có thoại bản để đọc giải trí trên đường, ngay cả huân hương cũng đều chuẩn bị đủ hết.

Cũng bởi vì Yến Vân Hà lần này xuất hành, tuy nói là đi dẹp giặc Vân Châu, nhưng cũng không chịu khổ như lúc ở biên cương, những thứ đã chuẩn bị trên đường cũng có thể dùng đến.

Yến Vân Hà thật vất vả mới ra được khỏi phòng, bị mẫu thân giáo huấn một trận, đang không vui vẻ lại nhìn trong đình mấy rương hành lý:"Mang nhiều như vậy làm cái gì! Ta là đi mang binh dẹp loạn, không phải du sơn ngoạn thủy!"

Tống Văn nhìn bộ dáng của Yến Vân Hà, liền biết hắn mới bị giáo huấn một trận, dỗ dành nói: "Đều là những thứ đại nhân thường dùng, trên đường không nhất định có thể mua được, chuẩn bị nhiều chút để ngừa vạn nhất."

"Chuẩn bị mấy bộ y phục tắm là đủ rồi." Yến Vân Hà nhíu mày nói.

Tống văn nhìn nhìn mấy rương hành lý: "Cần phải chuẩn bị một chiếc xe ngựa đi."

Yến Vân Hà lôi từ trong rương ra mấy bộ y phục:" đem từng này đủ rồi, xe ngựa chạy quá chậm, ta muốn cưỡi ngựa".

Trước khi đến Vân Châu, hắn cần phải đến Bộ Binh lĩnh kỳ bài điều binh, đến nơi còn phải do thám tình hình Vân Châu, mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm như thế nào, hoặc là có nên triển khai quân từ Khai Bình, nơi tiếp giáp với Vân Châu hay không.

Chuyến đi này không thể để lộ ra ngoài, tránh đánh rắn động cỏ, Có thể gây sức ép đến tri huyện địa phương cầu cứu sự giúp đỡ của triều đình, cho nên không thể khinh thường những tên giặc cỏ này .

Nhìn thấy Yến Vân Hà cái này cũng không mang, cái kia cũng không mang, Tống Văn trong lòng lạnh đi một nửa, nhịn không được hỏi: "Ngài, ngài có mang theo ta không?"

Yến vân ruồng bỏ nói: "Mang ngươi làm cái gì, ngươi công phu không tốt, nếu gặp giặc cỏ mai phục, còn phải phân tâm cứu ngươi."

Tuy rằng Thái hậu phái Ngu Khâm đến Vân Châu cùng hắn, rõ ràng là có ý đồ xấu, nhưng Ngu Khâm võ công cao cường, ít nhất cũng sẽ không kìm chân được hắn.

Tống Văn vẻ mặt suy sụp, xoay người đi vào phòng.

Yến Vân Hà bị đầy tớ nhà quan quăng cho cái mặt cau có, ngượng ngùng nhìn Hồng Vân:" Cô xem hắn kìa, không biết nói sao nữa".

Hồng Vân che miệng mà cười: "Thiếu gia ngươi đi biên cương nhiều năm như vậy, không chỉ có phu nhân nhớ ngài đâu."

Tống Văn và Yến Vân Hà lớn lên cùng nhau, tình nghĩa thắm thiết, Yến Vân Hà năm đó lén lút tham gia chinh chiến, không thông qua sự đồng ý của bất kỳ người nào, đương nhiên cũng không mang theo Tống Văn.

Đi một mạch đến nhiều năm, cho đến năm nay mới trở lại kinh thành.

Hồng vân khó hiểu hỏi: "Thiếu gia kế thừa tước vị Vĩnh Yên hầu Phủ không tốt hay sao, vì sao phải liều mạng như vậy".

Nàng tuy là nữ tử, nhưng cũng biết chiến trường vô tình, huống chi Yến Vân Hà ngay từ đầu che giấu thân phận, phải bắt đầu lại từ tiểu binh, lại càng nguy hiểm.

Yến Vân Hà vô tư cười : "Vĩnh Yên hầu bất quá là hư danh thôi, thực ra có xảy ra chuyện gì, một chút hữu dụng cũng không có".

Hồng Vân không hiểu cái gì là hữu dụng, nàng chỉ biết thừa kế tước vị, chỉ cần không phạm sai lầm nghiêm trọng thì có thể bình yên vô sự.

Tám năm trước, trong án phản nghịch khiến kinh thành thần hồn nát thần tính, Vĩnh Yên hầu phủ cũng chưa bị cuốn vào, điều này nói rõ không tham gia vào triều đình mới có thể bình yên vô sự.

Yến Vân Hà lén lút tòng quân, Khiên Hầu Gia giận tím mặt, có một lần muốn đoạn tuyệt luôn quan hệ phụ tử.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, Yến Vân Hà ở biên cương dành được công danh, Hầu gia thở phào một hơi, mấy lần gửi thư đến biên cương nhưng Yến Vân Hà cũng không chịu quay về.

Cuối cùng khi Hầu Gia mất, Yến Vân Hà mới trở về kinh thành.

Nhưng hắn chỉ ở kinh thành hơn một tháng, trong khoảng thời gian đó, Hồng Vân có thể cảm nhận rõ ràng Yến Vân đã thay đổi.

Người thanh niên liều lĩnh một thời, nay đã trở nên sắc sảo, chỉ cần ngồi một chỗ khí thế cũng vô cùng bức người.

Nàng đã từng nghe thấy phu nhân thở dài nói rằng Yến Vân Hà trông giống như ông nội, ngay cả tính cách cũng giống hệt nhau.

Yến phu nhân xuất thân danh môn, ông nội là danh tướng lập triều, bà được định hôn cùng với con cháu Vĩnh yên hầu phủ.

Nàng biết Nhi tử lựa chọn con đường nhiều gian khổ, muốn nhìn thi sơn biển máu, gϊếŧ người vô số, phải nung đúc rèn luyện sự thống khổ và cô độc vô tận.

Nhưng dù sao cũng phải có người mang binh đánh giặc, bảo vệ quốc gia.