Chương 19

Nếu Yến Vân Hà có thiên phú như vậy, nàng sẽ không ngăn cản, Hầu gia cùng nàng bất đồng, hắn không rõ Yến Vân Hà vì cái gì không thể an phận thủ thường, cưới vợ sinh con, bình yên sống hết đời.

Hồng Vân vẫn nhớ rõ thời điểm Yến Vân Hà hồi phủ, dị thường trầm mặc ít nói, trở nên rất thích uống rượu, Ban đêm cũng không cho có người ở trong phòng, chỉ một mình ôm kiếm đi vào giấc ngủ.

Về sau dần dần tốt hơn, thiếu gia cũng nở nụ cười nhiều hơn, có thể cùng bọn họ nói chuyện, đùa giỡn, xem ra ngài ở lại bộ dáng trước đây.

Nhưng hồng vân cảm nhận được, so với nói là hồi phục, không bằng nói là ngụy trang.

Yến Vân Hà không biết trong lòng hồng vân đang lo nghĩ, hắn lôi trong rương ra một vài phụ kiện, cho dù phải trang bị nhẹ nhàng ra trận, cũng phải ăn vận ra dáng một chút.

Hắn và Ngu Khâm không giao hẹn gặp nhau ở đâu, khi hắn cưỡi ngựa đi vào cửa thành, thì thấy Ngu Khâm đã đợi ở đó rồi.

Hanh lý cũng nhẹ nhàng như hắn, cưỡi một con hắc mã đầu cao to lớn, đồi một thân y phục màu xanh mộc mạc.

Yến Vân Hà, không thèm dừng lại để chào người đó, trên thực tế, hắn không có bất cứ điều gì để nói với người này.

Ngu Khâm Đi theo sau hắn, một đường không nói chuyện, cho đến lúc cần phải nghỉ qua đêm, hai người lần đầu tiên trao đổi và bất đồng nhau.

"Trạm dịch vốn là nơi để quan lại đi công tác dùng, tại sao không dùng?" Ngu Khâm bất mãn nói.

Yến Vân Hà vung vẫy ngọc bội bên hông, bộ dáng của một vị công tử hư hỏng bắt đầu phát tác: "Ta muốn ở khách điếm, còn muốn ngủ phòng thượng đẳng, ngươi nếu không muốn ở cùng ta, cũng có thể chọn qua đêm ở trạm dịch!"

Đùa thôi, trạm dịch điều kiện kém như vậy, ở thì không nói, hắn không muốn sau một ngày vất vả, còn phải từ trong cơm bới ra được con giun đâu.

Về phương diện này, Yến Vân Hà trước giờ chưa từng làm khổ bản thân mình, chẳng sợ biên cương nghèo khổ như vậy, hắn cũng sẽ tìm cách cải thiện điều kiện.

Ngu Khâm mi tâm nhăn càng sâu hơn, hắn quan sát Yến Vân Hà, phỏng đoán tính khả năng ngày thứ hai Yến Vân Hà sẽ lén lút rời đi.

Yến Vân Hà cùng Ngu Khâm phân công bất đồng, độc lập nhau, hãm chân lẫn nhau, đơn giản mà nói Yến Vân Hà phụ trách binh mã dẹp giặc, Ngu Khâm phụ trách giám sát xử quyết.

Nhưng nếu Yến Vân Hà quăng hắn đơn độc hành động, đối với Yến Vân Hà mà nói cũng không quá, đối với Ngu Khâm mà nói chính là không làm tròn bổn phận.

Yến Vân Hà không kiên nhẫn chờ hắn trả lời, roi ngựa quất lên chạy nhanh như bay.

Thẳng đến trong trấn, phát giác Ngu Khâm vẫn theo sát phía sau, Yến Vân Hà mới bất động thanh sắc cười ngoác cần câu.

Mùa đông ban đêm rét lạnh, Ngu Khâm học được cái công pháp rách nát kia, vốn là dày xéo thân mình, cả ngày mặt không có chút máu.

Nếu như còn trú lại một nơi như trạm dịch đó. Không cần Yến Vân Hà tự mình động thủ, sợ mới qua một đêm thôi, Ngu Khâm bị đông lạnh đi đời nhà ma luôn rồi.

Yến Vân Hà nói với chưởng quầy, đòi một phòng thượng hạng, quay đầu chờ Ngu Khâm cũng đang thuê phòng, sau đó cùng dùng bữa.

Nào biết Ngu Khâm muốn một gian phòng dưới, một bên chính là giường liền với cầu thang, người đến người đi cách âm không tốt, buổi tối tiếng ngáy ngủ rung chuyển trời đất, người này làm sao mà ngủ.

Yến Vân Hà thiếu đứng đắn dựa lên quầy, lạnh nhạt nói: "Ngu công tử, ngươi ngủ ở cầu thang là cố ý canh giữ ta sao? Nếu thật sự muốn canh giữ ta, không phải ngủ trong phòng của ta sẽ tốt hơn sao?"

Chưởng quầy nhịn không được nhìn nhìn hai vị công tử đang đứng trước quầy, quả nhiên đều là tuấn tú nhân tài, nhân trung long phượng.

Đặc biệt là nam nhân mặc thanh y này, diện mạo thật sự ưu việt, chưởng quầy mở khách điếm nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào đẹp như vậy.

Vừa bước vào phòng trọ, những tiếng ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.

Nhiều ánh mắt của mọi người đang tập trung ở đây, cả công khai và bí mật, đang quan sát đánh giá.

Nghe ngóng được những lời hắc y công tử nói ra, cái vị Ngu công tử này thì ra là một tên nam phong đang khổ sở quấn lấy người ta.

Nam phong chỉ đồng tính nam ngày xưa.

Cái Tai hóng bát quái của Chưởng quầy bắt đầu dựng lên, nhưng mà Ngu Khâm lại không thỏa mãn tính nhiều chuyện của chưởng quầy, đem bạc đặt ở trên quầy: "Một gian nhà dưới."

Chưởng quầy vừa định nhận lấy bạc, số bạc vụn đó ít đến đáng thương, sau khi bị người hung hăng vỗ mạnh một cái liền rơi vào lòng bàn tay.

Yến Vân Hà móc ra một thỏi nguyên bảo, sắc mặt không tốt nói: "Hai gian phòng hảo hạng."

Vừa mới bước vào khách điếm, một đám người đang nhìn trộm Ngu Khâm, không chỉ có chưởng quầy phát giác, Yến Vân Hà càng rõ ràng hơn ai hết.

Hắn lại không mù, cũng không phải người chết, sao mà không cảm nhận được chứ.