Chương 2

Hắn vén rèm lên nhìn, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là bàn tay trắng muốt như sứ không hề có huyết sắc, không phải đang cầm kiếm mà cầm một chiếc ô.

Dưới chiếc ô là bộ lông cáo trắng như tuyết, không một chút lông lạc, là thánh vật được ban tặng.

Loại lông này, lẽ ra phải được tiến cống trong hậu cung, nay lại khoác lên người quan võ, mọi người đều biết là ai ban tặng và thầm chế nhạo nó, nhưng các quan văn quan võ không ai dám nói ra.

Dù sao chẳng ai dám bàn chuyện riêng tư của Thái hậu, chỉ khi không muốn sống yên ổn, muốn vào ngục giam một chuyến.

Nghe thấy tiếng xe ngựa chuyển động, chiếc ô khẽ nhúc nhích, lộ ra sườn mặt của người đó.

Tống Văn năm đó ở học viện Đông Lâm cũng gặp qua vài lần vị Đô Chỉ Huy Sứ này, có thể là trí nhớ đã phai nhạt, bây giờ gặp lại, vẫn cảm thấy được sao trên đời lại có người được sinh ra với một dung mạo như vậy.

Sương tuyết chồng chất như bạc ngọc cũng không bằng vẻ ngoài tráng lệ của hắn. một vẻ đẹp hoàng kim, nếu giữa hắn và cảnh đẹp tuyết trắng thì ngắm tuyết không bằng ngắm người này đi

Ông trời thật không công bằng, dành cho người này một cái túi da kinh diễm bao nhiêu thì tâm địa đen tối bấy nhiêu

Đôi mắt người nọ liếc qua đây, Tống Văn hầu như bị chìm sâu vào trong đôi mắt đó, ngay cả linh hồn cũng bị câu đi mất.

May mắn thay, đại nhân nhà hắn không nặng không nhẹ vỗ vào lưng hắn và kéo linh hồn hắn trở về.

Yến Vân Hà xuống xe ngựa, đi tới trước mặt người cầm ô, trên xuống nhìn một lượt, hắn nhìn khuôn mặt nam nhân này không quá lâu, chỉ tập trung nhìn bộ lông cáo của người này đang mặc mà không phải là mặc quan phục, liền biết rằng mục đích của người này đến đây không phải là để bắt người, mà là thăm viếng.

“Ngu đại nhân, tại sao giờ này còn có tâm tư thưởng thức tuyết ở đây?” Yến Vân Hà cười khẽ nói.

Cấp Sự Trung Trương Chính mới bị giam vào ngục giam, sao không nắm bắt thời cơ tra tấn để cho hắn nhận tội bừa đi.

Đối phương đêm khuya đứng ở dây, hắn hẳn là bị Chu phủ từ chối mở cửa.

Yến Vân Hà trong lòng biết, nếu như Ngu Khâm lấy thân phận là Đô Chỉ Huy Sứ đích thân đến đây, Chu Trọng Hoa Cho dù ăn một trăm lá gan, cũng không dám làm như vậy.

Ngu Khâm cứ một mực đến trong một thân phận khác, là học trò cũ của Chu Trọng Hoa.

“Một ngày là thầy, cả đời cũng là thầy, Tổng Lĩnh của Cẩm Y Vệ, người khiến hàng trăm quan Thanh Lưu phải nể sợ, cũng chỉ có thể đứng trong tuyết và chờ đợi thôi”.

Tống Văn đang vội vàng chạy tới cầm ô che cho Yến Vân Hà khỏi tuyết, nghe thấy lời khıêυ khí©h của đại nhân nhà hắn, suýt chút nữa đã té nhào xuống đất.

Không biết hành vi tiếp theo Yến Vân Hà như thế nào, nhưng có vẻ càng ngày càng trở nên cực đoan.

Hắn chỉ nghe thấy Yến Vân Hà nhẹ giọng thì thầm bên tai Ngu Khâm: "Đêm nay cảnh đẹp say lòng, nhưng Ngu đại nhân không ở trong hậu cung. Chẳng lẽ Thái hậu đã chán ngoại hình xuất chúng này của ngài rồi sao?"

Nói xong, Yến Vân Hà nhìn vẻ mặt lạnh như băng của người đó, tựa hồ không cho là đủ kích động, không sợ chết sống nói thêm: "Nếu ta là Thái Hậu, nếu thực sự thích ngài, ta sẽ nhốt ngài trong l*иg, ngắm nhìn và chơi đùa với ngài, hà tất lại để ngài ra ngoài náo loạn triều cương. "

Giọng nói của Y cực kỳ trầm và nhẹ, không ai có thể nghe thấy ngoại trừ ba người đang ở đây.

Ngu Khâm từ từ nhướng mi, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Yến Vân Hà.

Bầu không khí Ngưng trệ, sát khí xuất hiện.

Tóc Gáy Tống Văn đồng thời dựng ngược hết lên, nhớ tới ngoài tư cách Tổng Lĩnh Cẩm Y Vệ, Ngu Khâm còn phụ trách hành hình Chiếu Ngục, không có cái miệng nào hắn không thể cạy ra, không có tội nào mà hắn không thể ép khai, không có. Càng không có cái đầu nào mà hắn không thể treo lên.

Đại nhân nhà hắn điên rồi sao, hà cớ gì đi chọc tức mỹ nhân rắn độc đó

Hơn nữa những lời đại nghịch bất đạo vừa rồi đối với thái hậu, càng khó giữ được cái đầu.

"Muốn động thủ? Yến Vân Hà ngữ khí vô tội, nhưng miệng thì nói kiểu móc mỉa, giống như chỉ sợ Ngu Khâm không động thủ với mình.

Dẫu vậy, cho dù Yến Vân Hà khıêυ khí©h kiểu gì đi nữa, thì hắn không hề hành động.

Lúc này của lớn Châu phủ từ từ mở, Người hầu bước lên trước, tựa hồ không nhìn thấy Ngu Khâm đứng một bên, hắn chỉ cúi đầu giải thích phân phó của lão gia, chỉ vui vẻ chào đón Yến Vân Hà đi vào.

Sau khi ba người vào phủ, cửa lớn từ từ khép lại.

Tống Văn đến bên tai của Yến Vân Hà, nhỏ giọng hỏi: "Ngài sao lại chọc hắn làm gì?"

Yến Vân Hà cười như không cười nói:"Hắn không dám đâu, nếu hắn dám, có tin ngày mai trên bàn hoàng thượng tràn ngập đều là tấu chương kể tội hắn không"

"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, thưa đại nhân"Tống Văn lo lắng nói.

Yến Vân Hà thu lại ý cười:"Trương Chính mấy ngày trước vừa được hoàng thượng khen thưởng, bây giờ bị bắt giam, trong lòng bệ hạ không hẳn dễ chịu."

Tống Văn lúc này mới hiểu được, tâm trạng bệ hạ khó chịu, Cẩm Y Vệ chẳng lẽ còn có thể ung dung.

Đừng nói Yến Vân Hà ngôn ngữ mạo phạm, cho dù thật sự động thủ đả thương Ngu Khâm, sợ là thái hậu bên kia đều phải giơ cao đánh khẽ.

Huống chi sau lưng Yến Vân Hà chính là Vĩnh Lạc hầu phủ, đại nhân nhà hắn lại đang trấn giữ biên cương lập được công lớn, bề trên coi trọng, ai dám động hắn.

Chu Trọng Hoa gần năm mươi tuổi, tóc hai bên thái dương hơi bạc, khuôn mặt đoan chính, khí chất tao nhã.

Mơ hồ có thể nhìn ra thấy phong thái thời trẻ của ông ấy, hiện tại ông đang đợi Yến Vân Hà trong thư phòng.

Ông và Trương Chính là bạn tốt tri giao, Trương Chính đã đến gặp ông trước khi ông lên lớp, gửi gắm người mẹ già và vợ cho gia đình ông.

Lúc đó ông đã đoán chắc Trương Chính có thể gặp Chuyện không may, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy.

Yến Vân Hà đi vào thư phòng nhìn thấy Chu Trọng Hoa đang đứng giữa thư phòng, lập tức vén vạt áo hành lễ.

Đây là hắn từ biên cương chiến sự ổn định, sau khi phụng mệnh quay về kinh, lần đầu đến bái kiến ân sư.

Chu Trọng Hoa tiến lên ngăn cản hắn, cẩn thận đánh giá khuôn mặt hắn, lúc này mới vui mừng gật đầu: "Cao lớn rồi , rắn chắc rồi” Năm đó ở Đông Lâm Thư Viện, văn chương của Yến Vân Hà không hẳn là tốt nhất.

Hắn yêu cưỡi ngựa bắn cung đao thương, không tuân thủ viện quy, hắn ở trong viện trêu mèo ghẹo chó, ăn chơi trác táng, gây chuyện thị phi, lúc nào cũng khiến các tiên sinh trong viện tìm viện trưởng cáo trạng.

Chu Trọng Hoa đều nói Yến Vân Hà tuy rằng hành vi quậy phá, nhưng bản tính không xấu, hảo hảo dạy, ngày sau tất thành người tài

Yến Vân Hà chín năm sau cũng chứng minh được lời này, đồng dạng đệ tử của Chu Trọng Hoa, là Ngu Khâm cũng từng được xem trọng nhất. Hiện tại lại trở thành Cẩm Y Vệ khiến thành thanh lưu chán ghét nhất.

Chu Trọng Hoa hiển nhiên nghĩ đến đệ tử kia bị hắn cự tuyệt gặp

đang chờ ở ngoài phủ, khe khẽ thở dài: "Ngu công nếu còn tại thế, nhìn thấy con cháu của mình lại thành bộ dáng như vậy. . . . . ."

Ông che mặt mà thán, hiển nhiên vì thế thương tiếc không dứt.

Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến Ngu Khâm sẽ biến thành như vậy.

Biên cương bão cát thật lớn, ban đêm lại đầy trời đầy sao, yên tĩnh đến cực điểm.

Yến Vân Hà đứng ở trên trạm gác thành cao cao đó, đưa lưng về phía trăng sáng, nhìn về hướng kinh thành, cũng từng nghĩ tới Ngu Khâm.

Hiện thực còn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng.

Thời gian trôi đi, bộ mặt cố nhân sớm đã hoàn toàn thay đổi.