Chương 5

Có người không thể chịu đựng được nữa, không phải là học đệ có quan hệ tốt với Ngu Khâm trong Suất Tính Đường, mà là một bằng hữu tốt khác của Yến Vân Hà, Phương Tri Châu

“Suy cho cùng, hắn là cháu trai của Ngu Công, Hoài Dương đừng có đùa giỡn quá đáng.” Phương Tri Châu nói

Tổ phụ Ngu Khâm là Ngu Trường Ân, từng nhiều lần trải qua các cuộc nổi loạn của vua chúa, khi đảm chức Binh Bộ Thượng Thư, tiến công đuổi đánh đánh quân giặc khỏi biên giới, dẫn dắt binh lực kinh thành kiên trì giữ vững cửa thành, chờ cho đến khi viện quân đến giúp, bình ổn phản loạn.

Nếu không phải Ngu Trường Ân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ngăn cơn sóng dữ, ngôi vị hoàng đế lúc này, sẽ không phải đương kim Thánh Thượng.

Sau khi Thánh Thượng đăng cơ, lại lệnh phải kiêm nhiệm thái sư dạy học cho thái tử, phụ tá đông cung thái tử.

Mọi người trong thiên hạ đều ngưỡng mộ sự lẫy lừng của Ngu Trường Ân, Vì lập được công lớn, lại không kiêu ngạo, sống tiết kiệm, nề nếp gia phong, là một vị quan tốt hiếm có.

Ngu Trường Ân chức cao vọng trọng, nhưng trước giờ chưa từng đề bạt con cháu trong nhà, chưa từng nghe đến chuyện con cháu Ngu Trường Ân đảm nhận chức quan gì trong triều đình cả.

Vừa không phải liên hôn với con cháu thế gia, cũng không qua lại với con cháu quý tộc, Yến Vân Hà chưa từng gặp qua người nhà họ Ngu ở các yến tiệc được tổ chức trong kinh thành.

Nếu không phải đến Đông Lâm Thư Viện này học, nói không chừng Yến Vân Hà ăn chơi trác táng như vậy, đời này cũng đều không gặp Ngu Khâm.

Hắn sờ sờ cằm, nói với Phương Tri Châu: "Nghe đồn Ngu Công thời trẻ là một mỹ nam hiếm gặp, Đây là sự thật, ngươi xem Ngu Khâm tươi ngon mọng nước như vậy, rất xứng đáng với danh hiệu mỹ nhân nhất kinh thành."

Đúng là muốn chết mà, Phương Tri Châu nghĩ rằng khi nhắc đến tên tuổi của Ngu Công, Yến Vân Hà ít nhiều có thể thu liễm một chút, không nghĩ tới người này càng lớn mật hơn.

Du Lương kéo Phương Tri Châu:"Hắn có đức hạnh gì ngươi còn không biết sao, Càng không để cho hắn khıêυ khí©h, hắn sẽ càng hăng máu. Chi bằng cứ kệ hắn, ta xem hắn phải hung hăng té đau một lần, mới có thể tỉnh táo lại được"

Rất nhanh lần ngã đau thứ nhất của Yến Vân Hà đã tới rồi.

Tiên sinh dạy học chọn người đọc thuộc bài, đúng lúc chọn trúng Yến Vân Hà.

Yến Vân Hà trước kia đều học ở chính nghĩa đường, làm gì có trải qua bài tập nhiều như vậy, vừa mới đắc ý thi lên được lớp suất tính đường, liền bị cường độ bài tập được giao dọa sợ tới mức thiếu chút nữa muốn bỏ học.

Nhưng mà hắn sớm có chuẩn bị, chính đề phòng thầy sẽ chọn hắn.

Kẻ bại hoại của học viện Yến Vân Hà tự nhiên đi theo con đường gian lận thi cử, trước khi lên lớp hắn đã chuẩn bị một tờ giấy dán một bên nghiên mực, như có như không lén nhìn đọc, còn chưa đọc xong, thì bị người bên cạnh phát hiện cáo trạng lên thầy.

Người đó là một người trong đống người bám gót bên cạnh Ngu Khâm, Triệu Nghi.

Kết cục của tội làm càn trắng trợn, là Yến Vân Hà bị đuổi khỏi lớp học, còn phải chép phạt mười lần bài học thuộc Luận Tắc của hôm nay.

Ngu Khâm không cần để ý tới Yến Vân Hà, tự nhiên có người thay hắn ra mặt.

Những ngày sau đó, Yến Vân Hà gặp phải vô số vấp váp nhỏ nhặt, hắn ta đều ứng phó bằng tiếng cười, chuyện gì giải quyết được thì giải quyết, không giải quyết được thì đến gặp sư phụ để nhận hình phạt.

Người yêu hoa sao mà nhiều thế không biết, Yến Vân Hà mới vừa bị tiên sinh đánh tay xong, nhe răng trợn mắt nghĩ vậy.

Đáng tiếc Suất Tính Đường không phải địa bàn của hắn, nếu còn tại Chính Nghĩa Đường, hắn người đông thế mạnh, sao có thể bị suy bại đến tình cảnh này chứ.

Yến Vân Hà trở lại học đường, nhìn Ngu Khâm đang được mấy người vây xung quanh ở bên trong, bạn đồng học từ từ giải thích cho hắn, hắn đi qua đó, tất cả mọi người, dẫn đầu là Triệu Nghi đều ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn hắn.

Yến Vân Hà nhún nhún vai nhìn Ngu Khâm: “Ngu công tử, tai ạ có hãnh diện cùng công tử nói chuyện không đây?”

Triệu Nghi Rất muốn nói ngươi là cái thá gì muốn nói chuyện với Ngu Khâm, Nhưng rất nhanh hắn liền nhớ đên, Yến Vân Hà rất vô liêm sỉ, cũng là con cháu Vĩnh Yên Hầu,

Mặc dù bọn họ đã làm rất nhiều hành động nhỏ trong những ngày này, nhưng không dám quá đáng, Yến Vân Hà bản thân hắn chả sợ trời sợ đất gì cả, bọn họ tự nhiên nắm không được chuôi của hắn.

Tuy nhiên, người này thật sự quá đáng, lấy lý do nói chuyện rồi tập trung đấu dế trong túc xá.

Việc này vừa báo lên, nghe nói tiên sinh dạy học đều vì việc này nháo đến nơi ở viện trưởng của Chu Trọng Hoa.

Vốn tưởng rằng ngày thứ hai khẳng định sẽ không thấy được Yến Vân Hà, không ngờ rằng đối phương vẫn như cũ đúng giờ xuất hiện ở học đường.

Triệu Nghi căm tức Yến Vân Hà, hận không thể mở lớn hai cánh tay, hóa thành gà mái đem Ngu Khâm bảo vệ.

Nhưng mà Ngu Khâm có ý nghĩ riêng của chính mình, hắn chẳng những đáp ứng Yến Vân Hà còn cùng đối phương đi ra ngoài.

Yến Vân Hà đi theo sau Ngu Khâm, đột nhiên quay đầu lại, nháy mắt hướng bọn họ mỉm cười, khuôn mặt đắc ý vô cùng, khiến Triệu Nghi tức giận thiếu chút nữa bật ngửa ra sau.

Khıêυ khí©h xong Triệu Nghi, Yến Vân Hà theo Ngu Khâm đi tới Tĩnh Tâm Đình, Nơi đây gió lạnh hiu hiu, là một nơi nghỉ mát rất tuyệt.

Vừa vào trong đình, Yến Vân Hà giành trước cầu xin tha thứ:" Ngu công tử, đại nhân ngài sẽ không nhớ tiểu nhân đâu nhỉ, là lỗi của ta, không nên gọi ngài là mỹ nhân, không nên tạo biệt hiệu cho ngài, đều là ta không đúng, ngài xem chúng ta đến đây kết thúc đi , hưu chiến được không?”

Không phải Yến Vân Hà sợ, nếu lại gây chuyện nữa, lão già trong nhà nói không chừng vác đao đến Đông Lâm Thư Viện, hành quyết hắn ngay tại chỗ.

Yến gia là nghiêm phụ từ mẫu, Vĩnh Yên Hầu chúa sợ vợ, cả đời chẳng dám ho he gì với Yến Phu Nhân.

Cho nên khi nói đến việc giáo dục nhi tử, chỉ cần Yến phu nhân che chở Yến Vân Hà, Vĩnh Yên Hầu không dám làm gì với hắn cả.

Nhưng lần này, ngay cả mẫu thân hắn đều giận hắn, trách cứ hắn không nên hoang đường như vậy.

Vốn tưởng rằng việc này hẳn là dễ dàng chấm dứt, hắn không chọc ghẹo Ngu Khâm, Ngu Khâm không có khả năng để ý đến một tên ham chơi như hắn ta được.

Huống chi, đây chẳng phải là cháu trai của Ngu Công sao, ngu công là một người đại nghĩa như vậy, tôn tử hẳn là không đến nỗi nào.

Ai biết một giây sau, nghe được câu trả lời của Ngu Khâm, Yến Vân Hà hoài nghi cái lỗ tai của mình có phải hay không hư rồi, có lẽ ánh mắt cũng hư luôn.

Bởi vì Ngu Khâm nở nụ cười với hắn, đôi mắt băng lạnh xưa nay hơi hơi cong lên, khóe miệng cũng xuất hiện độ cong không rõ ràng.

Ý cười của Hắn còn muốn nhạt nhẽo hơn so với hồ nước lay động, phảng phất như gió thổi qua sẽ tản mạn ra.

Hắn nói: "Vì sao?"

Yến Vân Hà nhíu mày: "Cái gì?"

Ngu Khâm thu lại ý cười, lộ ra vài phần lạnh bạc: "Ta vì sao phải đồng hưu chiến với ngươi”

Yến Vân Hà hơi khiêu mi, tốt lắm, hắn vốn tưởng rằng bọn người Triệu Nghi là tự mình kiếm chuyện, không nghĩ tới tất cả đều là Ngu Khâm ngầm cho phép.

Nghĩ đến cũng đúng, Bọn Người Triệu Nghi chỉnh hắn không phải là chuyện một hay hai ngày, Ngu Khâm làm sao mà có thể không biết chứ.

Đúng là chiêu mượn đao gϊếŧ người, đúng một mỹ nhân nham hiểu.