Chương 3.2

[Trong cung từ trước đến nay đều là phủng cao đạp thấp, Thái tử lại là đứa trẻ đáng thương không người quan tâm, tiền ăn mặc đều bị cắt giảm hoặc bị cướp đi.]

[Nhìn tiểu Thái Tử mà xem quần áo cũ nát, ngón chân còn lộ ra khỏi giày, không ai dám tin tiểu ăn mày trước mắt là Thái Tử.]

Thái Tử nghe xong lập tức xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, ngón chân khẽ giấu vào trong, không được tự nhiên mà nắm lấy vạt áo.

Hắn vội vàng nói với Tiêu Úc: "Thế Tử, ta đã chuẩn bị sương phòng cho ngươi, mời theo ta."

Sau đó ánh mắt vô thức nhìn về phía Búi tần. Hắn không xác định được lời nói của Tiêu thế tử có phải sự thật không, nhưng nhìn nữ nhân trước mắt này hán luôn cảm giác thân thiết.

Hắn cẩn thận hỏi: "Ngài... Ngài có muốn vào ngồi chút không?"

Búi tần không ngờ rằng hắn sẽ hỏi nàng như vậy. Một dòng nước mắt trong suốt rơi xuống, phản ứng được thì nhanh chóng lau đi.

"Ta... Hôm nay muộn quá lần sau ta sẽ quay lại." được không?

Thái Tử nghe thấy giọng điệu của cô nhẹ nhàng đáp: "Được."

"Hoan nghênh đến bất cứ lúc nào."

Búi tần cười, yên lặng nhìn bóng lưng Thái Tử cho đến hắn rẽ vào góc khuất và không còn nhìn thấy nữa mới xoay người rời đi.

Nàng không thể ở lại lâu hơn nếu không người kia phát hiện lại đem con trai nàng giấu đi thì làm sao đây?

Thật tốt.

Con trai nàng vẫn còn sống khỏe mạnh.

Búi tần gắt gao nắm chặt vạt áo, ánh mắt kiên định. Lần này, nàng sẽ bảo vệ tốt nhi tử của mình. Ngay cả người đó cũng không cho phép làm tổn thương con nàng.

"Búi tần nương nương đâu?"

Tiêu Úc nhìn phía sau Thái Tử thấy nàng không theo hắn nhịn không được hỏi.

Thái Tử đáp: "Nàng nói giờ quá muộn. Ngày mai nàng lại đến..."

Sáng hôm sau.

Búi tần đúng hẹn tới.

"Đây là... Cho Cô."

Thái Tử nhìn bộ quần áo trong tay sửng sốt, hai tay vô thức run rẩy không thể tin được.

Hắn đã quên mất mình bao nhiêu năm chưa có quần áo mới. Tuy rằng danh hiệu Thái Tử vẫn còn nhưng trong hoàng cung không được người coi trọng, hắn cùng người ở lãnh cung không có khác biệt.

"Mau thay đi xem có vừa không, có thích không, nếu không hợp để thần thϊếp mang đi sửa lại." Búi tần cười nói với hắn.

Nàng luôn tin rằng con mình vẫn còn sống cho nên hằng năm nàng đều may mấy bộ quần áo để chuẩn bị. Cuối cùng nay cũng dùng tới.

Tuy nhiên, suy cho cùng nàng làm dựa theo độ tuổi nên khó tránh sai sót.

Thái Tử túm lấy quần áo, môi mín lại đột nhiên cúi đầu, ánh mắt tối sầm.

"Ngài... Vì cái gì phải đối tốt với ta như vậy? Cô không có gì để cho ngài..."

"Đứa trẻ ngốc."

Búi tần vuốt đầu hắn: "Trưởng bối tặng quà cho tiểu bối thì có làm sao, cần gì phải đáp lễ."

Thái Tử ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng.

Một lát sau hắn hỏi: "Cho dù... Cô không phải con trai ngài."

Hắn cũng có thể nhận lấy sao?

Búi tần dừng lại một chút, mỉm cười đáp: "Được, cho dù người không phải con ta."

Nhi tử nàng ngoan quá... Làm người khác đau lòng.

Nàng đổi chủ đề hỏi: "Tiêu Thế tử đâu?"

Nàng có may cho y một bộ quần áo.

Suy cho cùng, nếu không có y, nàng sẽ không bao giờ biết nhi tử mình ở đâu.

"Tiêu thế tử bị Phụ hoàng triệu đi rồi." Thái tử trầm giọng.

Hắn có nghe lời Vệ Nhất nói, Phụ hoàng đưa y đi thượng triều.

Đây là vinh dự cả hắn lẫn tất cả hoàng tử cũng chưa từng có được.

Búi tần hơi khựng lại, nhìn vẻ thất vọng trong mắt hắn, nàng ngập ngừng nói. Đột nhiên, hắn nói với chính mình: "Phụ hoàng thuy rằng là một kẻ tàn nhẫn, nhưng ông ấy..."

Búi tần cẩn thận suy nghĩ và nhận ra rằng hôn quân cũng không có ưu điểm gì, nàng cũng không biết như nào động viên hắn.

"Ta biết, ta đã quen rồi." Thái Tử mỉm cười, một nỗi cô đơn thoàng qua trong mắt hắn.

Búi tần thấy hắn có chút buồn bực, liền bưng hộp thức ăn đổi chủ đề: "Ta có nấu một ít canh, Thái Tử có muốn uống thử không."

Thái Tử nhìn bát canh lớn trước mặt, không thể tin nổi: "Đây đều làm vì Cô sao?"

Búi tần trong mắt hiện liên tia đau lòng, nàng cười nói: "Ta đặc biệt làm cho Thái Tử, uống đi nhân lúc còn nóng."

Không quan trọng nữa.

Từ nay mẫu thân sẽ dành cho con tình yêu gấp đôi. Chúng ta không quan tâm sự nhỏ nhặt của hôn quân nữa.

**************

Trong Kim Loan điện.

Tiêu Úc ngồi ở phía dưới bên phải Tấn Nguyên Đế, nghe các đại thần thì thầm với nhau, ngáp dài không ngừng, trong lòng chửi bới người ngồi trên ghế rồng.

[Chết tiệt!]

[Ta bị quản thúc tại hoàng cung còn chưa đủ, ai đó đã đánh thức ta trước kho trời sáng.]

[đây có phải là điều con người làm không.]

[Còn muốn để người khác sống sao? Bây giờ con tin đều không có nhân quyền đúng không.]

[Con bà nó! Thật muốn tá vào mặt hôn quân một cái!]

"Làm càn."

Tấn Nguyên Đế vỗ long ỷ nói.

Các đại thần cho rằng đang nói bọn họ nên đồng loạt quỳ xuống.

"Hoàng Thượng, bớt giận."