Chương 4: Ám sát tại Kim Loan Điện.

“Hoàng thượng bớt giận!”

Tấn Nguyên Đế nhìn phía dưới các đại thần đột nhiên quỳ xuống, hắn dừng một chút, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Hoàng đế liếc mắt nhìn người đang lẽ nên ‘thỉnh tội’ nhất.

Không ngờ rằng người đó thậm chí còn không thèm nhìn mình.

[Chậc, không nói đến hôn quân hỉ nộ vô thường, nhìn xem, sáng sớm thượng triều đã bắt đầu phát giận lung tung, giống như người đang nợ hắn ngàn lượng.]

[Những đại thần này, sáng sớm một đám người ở nay này ‘ong ong’, giống như ong mật, khó trách hôn quân tính tính táo bạo.]

[Xem ra Hoàng đế cũng không dễ làm như vậy, nếu để ta ngày qua ngày nghe bọn họ ‘ong ong ong’ ta có thể đứng lên một trưởng tạc đỉnh đầu bọn họ.]

[Cẩn thận ngẫm lại, hôn quân thật sự đáng thương, các đại thần sau lưng hắn âm thầm chơi xấu, còn hậu phi sau lưng hắn trộm người.]

“Hỗn trướng!”

Tấn Nguyên Đế tức giận đến sắc mặt xanh mét, thở hổn hển.

Hắn đột nhiên có chút hối hận vì đã đem vật nhỏ này theo.

Vốn định lợi dụng y để xem mấy đại thần này có lời nói khác với hành động, muốn âm thầm ám toán hắn, không nghĩ rằng người còn chưa nắm được ngược lại đã đem mình tức khí.

“Chúng thần tội đáng muôn chết!”

Các đại thần hết thảy đều xem lại chính mình có nói lời nào đại nghịch bất kính không, hôn quân làm sao lại sinh khí như vậy.

[Xem ra hôn quân cũng giống ta, cũng đối với việc lên triều sớm làm cho lòng tràn ngập oán giận.]

[Lúc rống cũng thật kinh... Thiếu chút nữa đã làm trái tim nhỏ của ta dọa chạy.]

Tấn Nguyên Đế thoáng chút bình ổn tức giận.

Thiếu chút nữa quên tên này thân thể gầy yếu, không thể dọa.

Muốn xem y thật sự bị dọa là như thế nào, nhưng trong thời gian ngắn trẫm cũng không cho Trấn Nam Vương được công đạo nào tốt.

Tiêu Úc như không cảm nhận thấy ánh mắt Tấn Nguyên Đế, chống đầu, ‘lo lắng sốt ruột’.

[Thiếu chút quên mất!]

[Kiếp trước vào lúc này, hôn quân trong lúc thượng triều bị người ngụy trang thành thị vệ ám sát, nằm suốt nửa tháng đâu!]

Tấn Nguyên Đế tức khắc ngồi không được, đứng dậy rút đạo của một thị vệ, mắt xem bốn phía, tai nghe tám phương.

“Người đâu! Mau tới đây! Hộ giá!!”

Còn không quên liếc mắt nhìn Tiêu Úc, Đức Toàn ngầm hiểu, vội vàng bảo hộ trước mặt Tiêu Úc.

Các đại thần bị động tác của Tấn Nguyên Đế làm cho không hiểu ra sao, còn chưa kịp phản ứng lại.

Mấy thích khách ngụy trang thành thì vệ nghe thấy cho rằng mình bị bại lộ, đồng loạt rút kiếm lao tới, đánh thẳng về phía Tấn Nguyên Đế: “Hôn quân, nhận lấy cái chết đi!”

Tấn Nguyên Đế thấy quả thực có người muốn ám sát hắn, đồng tư co lại, mắt tức khắc lộ ra hung quang.

Lập tức rút kiếm , cùng các thị vệ khác tiến lên chém gϊếŧ bọn họ!

Không cần đến một lát đã chém gϊếŧ toàn bộ thích khách, tốc độ cực nhanh làm người líu lưỡi!

Khi cấm vệ quân tới đến ngoài cung điện thì họ chỉ còn việc thu dọn xác chết.

Các đại thần chậm rãi phải ứng lại, một bên khen ngợi Tấn Nguyên Đế anh minh thần võ. Một bên lại cho rằng Tấn Nguyên Đế quá mức tàn bạo, hẳn nên bắt sống bọn họ để từ từ điều tra kẻ đứng sau.

[A ha! Hôn quân phản ứng rất nhanh a! Đôi mắt ta chưa kịp chớp vài cái đã giải quyết xong rồi.]

Tấn Nguyên Đế đắc ý mà hừ một tiếng.

Bằng không thì thế nào, năm đó hắn vẫn là một hoàng tử thì đã là người có võ công tốt nhất!