Chương 1.1: Chuyển trường

Lối vào của trường Nhất Trung vắng lặng, chỉ có bốn năm học sinh như cô mới chạy ra ngoài, không giống như trường trước của cô, vừa đến giờ tan học, hai bên đường gần trường tràn đầy các quán ăn vặt, trong không khí đầy mùi khói dầu của đồ ăn, kéo dài tận tới cuối đường. Trên tay cầm những xiên que chiên và Oden, tốp năm tốp ba đám học sinh quây quanh quầy hàng bán đồ ăn vặt, cửa hàng bán đồ dùng học tập, rồi mới đi bộ về nhà.

Không giống như Nhất Trung, quá sạch sẽ.

Một ngày nọ, ba mẹ hỏi cô nếu có cơ hội có thể chuyển tới trường Nhất Trung thành phố E, liệu cô có đồng ý hay không.

Lúc đó, cô tỉnh tỉnh mê mê, hỏi bạn học mới biết đó là một trường trung học rất giỏi. Thành tích học tập của cô rất bình thường, lúc nào cũng chỉ loanh quanh từ vị trí số hai mươi đến ba mươi.

Mẹ cô nói trường Nhất Trung là trường trọng điểm đứng đầu cả nước, đội ngũ giáo viên mạnh nhất tỉnh, hơn một nửa học sinh trong trường đi thi đều đạt được thành tích rất cao, nghe nói trong trường còn có giáo viên từng tham gia vào quá trình ra đề thi đại học.

Ba cô nói, lúc con đến đó cũng đừng sợ, chú Giang của con có một cậu con trai bằng tuổi con, cũng đang học ở Nhất Trung. Chú Giang của con còn nói, đã có thằng bé ở đó, con cũng không cần lo lắng chuyện tới đó có người bắt nạt mình.

Mẹ của cô còn nói, chú Giang và dì Ôn đều là những người rất tốt, nếu như con gặp chuyện gì khó khăn, cũng đừng ngại cứ tới tìm hai người họ. Nếu con thiếu tiền, cứ gọi điện thoại về nhà. Chờ tới khi được nghỉ, ba mẹ sẽ tới đón con.

Kỳ Dường Đường nghe ba mẹ nói chú Giang đang kinh doanh, cụ thể kinh doanh về cái gì thì cũng không rõ lắm. Sau khi tan học, chú Giang kêu tài xế lái xe đến đón cô, cô cũng không biết nhãn hiệu của chiếc xe này, chỉ cảm thấy bên trong xe vừa mềm lại vừa thoải mái, tài xế lái xe cũng rất cẩn thận, một chút cảm giác say xe cũng không có.

Ba mươi phút sau, Kỳ Dường Đường đeo cặp sách trên lưng rồi bước xuống xe, nhìn lên tòa nhà ba tầng có kiến trúc theo phong cách Châu Âu.

Dì Ôn Ninh đưa cô làm quen phòng, bước lên lầu hai, chỉ vào một căn phòng lớn nhất bên trái.

"Dì với chú Giang của cháu ở phòng này, phòng của cháu ở trên lầu ba."

Cách bố trí phía trên lầu ba cũng tương tự như ở lầu hai. Đối diện phòng ngủ chính có phòng dành riêng cho khách nhỏ hơn một chút, bên cạnh có phòng vệ sinh. Ôn Ninh mở cửa ra, Kỳ Dường Đường liếc mắt nhìn một cái liền nhìn thấy trên bàn học có đặt một lọ hoa tươi, khăn trải giường và chăn bông có cùng họa tiết là những bông hoa nhỏ màu xanh nhạt, hẳn là vì cô nên đặc biệt chọn. Quần áo trong tủ cũng đượcc ủi từng chiếc một rồi mới treo lên.

Căn phòng này lớn hơn nhiều so với căn phòng của cô ở nhà.

"Cám ơn dì, dì Ôn."

"Không cần phải khách sáo, về sau nếu như có chuyện gì cần đều có thể nói với dì."

Kỳ Dường Đường ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Ninh sờ sờ đầu của cô, cười nói: "Đói bụng không? Rửa tay đi, chúng ta đi xuống ăn cơm." Ôn Ninh chỉ vào phòng vệ sinh bên cạnh: "Trong phòng A Đĩnh có nhà vệ sinh riêng, bình thường chỗ này cũng không có ai dùng."

A Đĩnh?

Kỳ Dường Đường nhìn cánh cửa đóng chặt ở phía sau, đăm chiêu một lúc lâu rồi mới gật đầu.

Bữa ăn đã bắt đầu được hai mươi phút, một thành viên khác trong gia đình vẫn chưa đến.

Giang Chí Kiên và Ôn Ninh liếc nhìn nhau, sau đó Giang Chí Kiên cầm điện thoại di động trên bàn lên "giả vờ" như một cuộc gọi.

"Alo, A Đĩnh… Ừm, trong trường học có chuyện… Được rồi, vậy thì mọi người ăn cơm trước…"

Vừa dứt lời, một cậu thiếu niên bước vào. Anh có dáng người cao gầy, trên vai phải đeo chiếc túi màu xanh quân đội, chậm rãi từ cửa bước vào bên trong, cũng không nhìn ai, cặp mắt kia cụp xuống, trong ánh mắt mang theo ý lạnh. Đi được một nửa, anh đột nhiên dừng lại, ngước mắt lên liếc nhìn người đang ngồi ở một góc phía bên phải.