Chương 1.2: Chuyển trường

"Giang Đĩnh! Trong trường có chuyện gì quan trọng sao, muộn như vậy rồi con mới về! Nào, mau tới đây ngồi xuống, làm quen một chút!" Giang Chí Kiên khẽ ho một tiếng rồi chỉ vào Kỳ Dường Đường bên cạnh: "Đây là Đường Đường, hôm qua ba cũng đã nói qua chuyện này với con rồi."

"Ồ."

“Xin chào, tôi tên là Kỳ Dường Đường.” Kỳ Dường Đường mỉm cười.

Giang Đĩnh nhìn nụ cười của cô, khóe miệng khẽ co giật, khẽ "ừm" một tiếng cho có lệ.

“A Đĩnh!” Ôn Ninh nén giận trừng mắt liếc nhìn Giang Đĩnh một cái.

Kỳ Dường Đường trong lòng thầm đoán, trong nhà bỗng nhiên có thêm một người, nhất định Giang Đĩnh cảm thấy khó chịu. Cô cũng không thể để cho bọn họ vì mình mà xảy ra mâu thuẫn, về sau nhất định phải cẩn thận, hạn chế không xuất hiện ở trước mặt Giang Đĩnh nhiều nhất có thể.

Sáng hôm sau, Kỳ Dường Đường dậy sớm tắm rửa 15 phút để tránh gặp Giang Đĩnh ở hành lang.

Tối hôm qua, Giang Chí Kiên đã nhìn thấy thái độ của con trai mình. Nếu muốn để chuyện bình thường thì phải bắt thằng nhóc hôi hám này về dạy dỗ một tiếng, bây giờ e ngại có người ngoài, cho nên không muốn mọi chuyện trở nên khó xử, đành phải nhìn xuống. Nhìn thấy con trai dậy muộn, có chút tức giận, ông không nhịn được mắng: "Giang Đĩnh! Không phải hôm nay ba nói con phải dậy sớm một chút sao!"

“Cũng vẫn chưa muộn.” Giang Đĩnh chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Kỳ Dường Đường cúi đầu yên lặng ăn sáng, cố gắng bỏ qua bầu không khí kỳ quái trên bàn ăn.

"Sáng nay ba còn có một cuộc họp, một lát nữa con đưa Đường Đường tới trường, biết chưa?"

"Ừm."

Giang Chí Kiên vốn đang định chờ lí do thoái thác của con tra, không ngờ tới lại nghe được câu trả lời này, ngữ khí liền dịu đi một chút: "Đường Đường học ngay bên cạnh lớp của con, bình thường con cũng nên để ý tới con bé nhiều một chút, mấy ngày nay đưa con bé đi dạo trong trường, cho quen thuộc hoàn cảnh ở đó."

"Ừm."

Giang Chí Kiên không khỏi sửng sốt, nhìn biểu tình trên mặt của con trai cũng không giống như là không vui. Một nửa lửa giận của ông ấy biến mất, bèn nói tiếp: "Đường Đường mới tới, sợ không theo kịp tiến độ. Buổi tối con cũng không tham gia lớp tự học, đừng đi lung tung bên ngoài, về nhà sớm ăn tối, sau khi ăn xong bổ túc cho Đường Đường."

“Ừm.” Giang Thanh uống xong ly sữa, đứng dậy liếc nhìn Kỳ Dường Đường đang chậm rãi ăn bánh bao: “Đi thôi.”

“Ồ.” Kỳ Dường Đường nhét miếng bánh bao vào miệng, cầm lấy cặp sách trên ghế, vẫy tay với Giang Chí Kiên: “Tạm biệt chú.” Nói xong, cô chạy lon ton đuổi theo Giang Đĩnh.

"Con vội vàng cái gì, Đường Đường còn chưa ăn xong!"

"Không sao đâu chú ạ, cháu ăn xong rồi."

"Được rồi, Đường Đường, nếu trong trường có vấn đề gì, cứ hỏi A Đĩnh!"

Cánh cửa đóng lại, đối mặt với một mình Giang Đĩnh, cô khẩn trương đến mức nấc lên. Giang Đĩnh liếc nhìn cô một cái, đi về phía trước. Đi dọc bờ sông cạnh khu biệt thự được mười lăm phút thì thấy phía trước có một ngã tư, hai người định băng qua đường thì một cụ ông lảo đảo chạy tới, từ từ ngã xuống.

“Ông ơi, ông có chuyện gì vậy?” Kỳ Dường Đường vội vàng tiến lên giúp ông cụ.

Những người bên cạnh đã xúm lại gọi cho 120 để nhờ giúp đỡ, một số người đề nghị Kỳ Dường Đường tìm trong quần áo của ông cụ xem có tìm được số điện thoại của người nhà không.

Giang Đĩnh đứng ở một bên nhìn, như thế chuyện này không hề liên quan gì tới mình.

Qủa nhiên, cô phát hiện ra trên cổ tay của ông cụ có đeo một thẻ tên, sau khi gọi đến số điện thoại ghi trên đó, con gái của ông cụ nhanh chóng chạy tới. Kết quả là khi con gái đến, ông cụ vẫn kéo chặt Kỳ Dường Đường nhất quyết không cho cô đi, cho dù cô có giải thích như thế nào những người bên cạnh đều không tin, chỉ có thể chờ cảnh sát tới giải quyết.

Trong lòng Kỳ Dường Đường vô cùng sốt ruột, còn làm phiền tới Giang Đĩnh. Cô có chút ngượng ngùng nói xin lỗi anh: "Tôi xin lỗi, Giang Đĩnh. Tôi đã làm liên lụy tới anh rồi."

Giang Đĩnh hừ một tiếng, cúi người xuống nhìn cô: "Kỳ Dường Đường, đúng thật là rất giỏi, ngày đầu tiên cô đã gây phiền phức cho tôi rồi."

Kỳ Dường Đường nhất thời đỏ mặt vì xấu hổ, nắm chặt dây đeo cặp, cúi đầu nhìn xuống đất.

Giang Đĩnh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, khẽ cười một tiếng.

Cảm giác này bị Kỳ Dường Đường làm cho ngu ngốc.

Thật sự là đã rất lâu rồi.