Chương 4: Đến phòng tôi

Thành tích kiểm tra tháng này của Kỳ Đường Đường là hạng nhất từ dưới đếm lên trong lớp, môn nào cũng dưới trung bình, nhất là môn toán, đặc biệt thảm hại. Tờ xếp hạng của cả khối được dán trên tấm bảng đen bên cạnh bảng thông báo, ai cũng có thể nhìn thấy được. Sau giờ học chủ nhiệm lớp tổng kết lại, điểm danh phê bình vài bạn học thụt lùi trong học tập.

Sau cùng còn không quên một câu.

Có bạn học đã ảnh hưởng nghiêm trọng kéo thành tích lớp ta xuống dốc cực kỳ, tôi cũng không gọi tên làm gì, ở nhà tự giác một chút, ráng mà theo kịp tiến độ trên lớp.

Ánh mắt của cả lớp không hẹn mà cùng hướng về phía Kỳ Đường Đường. Gương mặt của Kỳ Đường Đường chợt đỏ bừng, cô cảm thấy không còn chỗ nào để chui vào, ấm ức muốn khóc.

Tâm sự nặng nề nhét đề vào cặp, bên cạnh có người đang bàn tán.

"Tổng điểm số một kỳ này chắc lại là lớp Bảy."

"Kỳ này lớp Tám có tận năm người trong top 10."

"Vậy cũng chả có ích gì, lớp Bảy chỉ cần một mình Giang Đĩnh, đã vượt xa lớp Tám cả khúc."

...

Giang Chí Kiên không biết từ đâu nghe được hôm nay có điểm của kỳ kiểm tra hàng tháng, chiều chiều trên bàn cơm, ông thuận miệng hỏi: "Đường Đường, bài kiểm tra tháng này con thi được không?"

Giang Đĩnh thầm nói một tiếng "toang" trong lòng, quả nhiên anh nhìn thấy Kỳ Đường Đường ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đang kìm nén nước mắt, dường như chỉ một giây sau sẽ òa khóc.

"Đường Đường, sao vậy con." Ôn Ngưng bước đến bên cạnh ôm cô, khẽ vỗ lên lưng cô: "Thi không được tốt hả con?"

Kỳ Đường Đường gật đầu, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào như khóc: "Thầy bảo con về nhà nhớ tự giác hơn, đọc nhiều sách hơn."

"Ừm." Ôn Ngưng quay đầu đi.

Giang Đĩnh đặt đũa xuống, đi hai bước như ba bước phóng lên lầu, nhưng mới đi được nửa đường đã bị gọi lại.

"A Đĩnh."

Ôn Ngưng nói: "Con giúp đỡ Đường Đường."

Giang Đĩnh liếc về phía Kỳ Đường Đường, thầm than rồi chuyện gì tới cũng tới, anh nói: "Cũng được, mẹ bảo cậu ta ăn cơm xong đến phòng con."

Kỳ Đường Đường bê theo sách và đề thi cũ, cô hồi hộp đứng trước cửa phòng Giang Đĩnh, hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng lấy hết can đảm giơ tay lên, đang định gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra, Giang Đĩnh cầm tay cầm cửa, lông mày khẽ nhíu.

"Đứng trước cửa làm gì?"

"Mình, mình..."

"Đi vào nhớ đóng cửa."

Giang Đĩnh đi vào trong, Kỳ Đường Đường đóng cửa lại, cô đi theo từng bước phía sau, ánh mắt không dám nhìn lung tung.

Căn phòng của Giang Đĩnh rộng gấp hai ba lần phòng cô, bên ngoài còn có một cái ban công nhỏ. Cửa sổ chấm đất hé ra một phần ba, khẽ đung đưa trong cơn gió mát mùa thu. Chiếc đệm giường đặt trên cái bục cao hơn sàn một chút, một góc chăn mỏng màu xám bị vén lên lộ ra lớp ga giường hơi nhăn. Có vẻ như anh vừa bật dậy khỏi giường.

"Ngây ra đó làm gì?"

Kỳ Đường Đường dời tầm mắt, cô đỏ mặt. Bàn học của Giang Đĩnh rất lớn, cũng rất sạch sẽ, chỉ có góc bên phải có vài cuốn sách xếp chồng. Giang Đĩnh ngồi xuống chiếc ghế xoay, ra hiệu cho Kỳ Đường Đường mang cái ghế trong nhà vệ sinh ra.

"Giang Đĩnh, đèn ở đâu vậy cậu..."

"Trên tường."

Kỳ Đường Đường mò mẫm hồi lâu mới tìm được, một tiếng "tách" vang lên, cô lập tức nhìn thấy cái ghế gỗ Giang Đĩnh nói.

"Nhanh lên." Giang Đĩnh hối.

"Ừm..."

Lúc Kỳ Đường Đường bê ghế qua, gương mặt còn đỏ hơn khi nãy. Cô thấy Giang Đĩnh đang xem đề toán của mình, sau khi ngồi xuống, lòng bàn tay cô ướt mồ hôi.

Giang Đĩnh có ấn tượng sâu sắc với đề thi toán mười tám đểm nát bét trong tay, trắc nghiệm chỉ đúng ba câu, viết sai công thức của đề toán giải nhiều điểm đầu tiên, câu ăn điểm thì cứ phải vòng vo tam quốc mới giải được, đáp án của câu cuối cũng sai mất.

Giang Đĩnh kéo ghế, ngồi gần cô hơn, anh vuốt thẳng đề thi trước mặt cô, chỉ vào câu đầu trong phần trắc nghiệm: "Qua đây, nói tôi nghe thử cậu làm câu này kiểu gì."

Kỳ Đường Đường nghệch ra, hơi thở của Giang Đĩnh hòa quyện vào không khí, không biết từ khi nào tay của anh đã gác lên sau ghế cô, cánh tay phải dựa gần Giang Đĩnh cũng chợt cảm thấy rê rần, cô gần như không thể thở nổi.

Đùng đùng. Giang Đĩnh gõ lên bàn.

"Kỳ Đường Đường, cậu đang nghĩ gì vậy? Thi tệ như vậy mà còn ngồi đó mơ mộng được à? Có muốn học không?"

Kỳ Đường Đường theo bản năng quay đầu lại, Giang Đĩnh cách cô chắc chỉ cỡ một nắm đấm. Sóng mũi của Giang Đĩnh, đôi con ngươi đen láy hiện rõ sự bực bội, đôi môi mỏng ánh sắc hồng. Đường nét gương mặt toát lên vẻ đẹp gai góc mạnh mẽ, Kỳ Đường Đường ngắm ngẩn người.

"... muốn."

Giang Đĩnh gõ mặt bàn, hít sâu một hơi: "Xem đề thi."

"Ừm."

Dạy Kỳ Đường Đường suốt ba tiếng đồng hồ, gân xanh giật giật nhảy Lambada trên trán Giang Đĩnh, anh nhìn đồng hồ đã mười giờ rưỡi, cũng đủ rồi.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ra ngoài nhớ đóng cửa lại."

"Ừm." Kỳ Đường Đường bê ghế: "Vậy mình bê cái ghế này về chỗ cũ giúp cậu nha."

Giang Đĩnh tiện tay cầm lấy cuốn sách trên bàn, từ tốn day trán: "Ừ."

Lúc Kỳ Đường Đường rời đi cô trịnh trọng nói với anh: "Giang Đĩnh, hôm nay cảm ơn cậu nhé, cậu đã giúp mình rât nhiều!" Nói xong cô còn khom người chào anh, Giang Đĩnh phất tay.

Giang Đĩnh định đi tắm, bước vào nhà vệ sinh, anh lập tức nhìn thấy trên cái ghế Kỳ Đường Đường vừa ngồi có qυầи ɭóŧ sáng nay mình vừa thay ra. Anh nhớ lại biểu cảm vừa nãy khi Kỳ Đường Đường bê chiếc ghế ra.

Khóe miệng khẽ nhếch, anh bật cười.