Chương 28: Cứ giành giật như vậy, không chút khách khí

Diệp Kính Lương có chút thất vọng, khẽ cau mày, thở dài một hơi rồi nói: "Rốt cuộc là người nào đã mang con bé đi?"

Có thể làm được điều này, chắc chắn thân phận và thủ đoạn cũng không hề thấp.

Vấn đề là Diệp Tiểu Hân luôn trong tầm kiểm soát của ông ta, ngoài hai người bạn ở trường ra thì cô cũng không có bất kỳ người bạn nào có danh tính quá đặc biệt.

Bọn họ cũng chưa bao giờ đưa cô đi tham gia dự tiệc, ngày bình thường cũng đều tận lực che giấu thân phận của cô để không bị lộ ra ngoài.

"A Trạch , cháu có biết con bé còn có người bạn nào có địa vị cao không?"

Diệp Kính Lương nghĩ đến lúc trước Tư Không Trạch từng là bạn trai của Diệp Tiểu Hân, anh ta đã ở bên cô cũng được nửa năm, có chút không cam lòng mà hỏi thăm lần nữa.

“Không có.” Tư Không Trạch nhíu mày lắc đầu, vốn là có chút tối tăm phiền muộn giữa đôi lông mày, nay càng tăng thêm độ chán nản.

Mặc dù Diệp Tiểu Hân có một tính cachs hòa đồng, vui vẻ, đôi khi thì hơi tinh quái. Nhưng cô có rất ít bạn bè có thể nói chuyện hợp ý, căn bản là sẽ không có cơ hội tiếp xúc với những người có thế lực.

Khuôn mặt tươi cười của Diệp Tiểu Hân bỗng lướt qua trong tâm trí anh ta, đôi mắt trong trẻo và lanh lợi ấy, như thể anh ta có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen của tâm hồn cô. Tư Không Trạch càng ngày càng cảm thấy buồn chán, anh ta đột nhiên không muốn đi tìm cô nữa.

“Chú Diệp, trái tim của người con gái bị bệnh mắt kia có thích hợp với Huyên Huyên không?” Nếu có lựa chọn khác, anh ta cũng không muốn làm tổn thương Diệp Tiểu Hân.

Dù đã thú nhận là nhầm người, nhưng thực sự anh ta đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc với Diệp Tiểu Hân trong nửa năm qua.

Chỉ tiếc rằng cô không phải là người mà anh ta luôn tâm niệm suốt bao năm qua.

Diệp Kính Lương xoa trán, nặng nề thở dài: "Ồ, cũng thích hợp, nhưng bởi vì thân thể của cô ta vốn đã yếu, lại vô tình bị thương giác mạc mắt mà không kịp chữa trị. Nhiều năm như vậy mà không vận động, cho nên..."

Sức khỏe của trái tim cô ta hoàn toàn không thể so sánh với Diệp Tiểu Hân được.

Ông ta không muốn để con gái mình mạo hiểm như vậy, đổi đi đổi lại, kết quả lại là một trái tim yếu đuối.

Diệp Kính Lương không nói hai câu cuối cùng ra.

Nhưng Tư Không Trạch đã hiểu ý của ông ta, sắc mặt có chút xấu đi, anh ta liền ngừng nói.

Khi cả hai đang im lặng, thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Diệp Kính Lương nhấc điện thoại lên, ghé vào tai để nói chuyện.

Cuộc gọi vừa được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nói vừa lo lắng vừa sợ hãi: "Trưởng khoa, ngài mau qua đây đi. Đột nhiên có một nhóm người tới khu vực khu VIP, họ nói là đến bắt tiểu thư đi."

Nghe vậy, Diệp Kính Lương lập tức đứng lên, vẻ mặt tức giận: "Là ai?"

"Tôi không biết, ngài mau đến xem thử đi! Chúng tôi không thể chịu đựng được nữa." Không biết đã xảy ra chuyện gì, người bên kia càng có vẻ lo lắng hơn.

“Tôi sẽ tới ngay.” Diệp Kính Lương buông điện thoại xuống, cau mày đi ra ngoài văn phòng.

Ông ta không hề lo sợ, mà ngược lại Diệp Kính Lương còn muốn xem rốt cuộc là người nào lại dám gây rắc rối trong bệnh viện của nhà họ Diệp, thậm chí còn đe dọa tuyên bố sẽ bắt Diệp Tiểu Hân đi.

Mặc dù không nghe thấy lời nói của người trong điện thoại, nhưng Tư Không Trạch cũng đã lờ mờ đoán được từ lời nói và hành động của Diệp Kính Lương, đó là có người đã xông vào bệnh viện gây náo loạn. Anh không nghĩ nhiều mà sải bước đi theo: "Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

Diệp Kính Lương đang bước nhanh về hướng thang máy liền quay đầu lại, ánh mắt u ám: "Có người xông vào khu VIP nói, muốn đưa Diệp Tiểu Hân đi."

Với địa vị và uy danh của nhà họ Diệp ở thành phố Thanh Vân mà vẫn có người không biết sợ, dám đến nhà bệnh viện của họ Diệp của ông ta gây chuyện. Chuyện giống như này, trước đây ông ta chưa từng gặp.

Hơn nữa, đối phương mở miệng ra là nói muốn dẫn Diệp Tiểu Hân đi, khiến ông ta vô cùng đau đầu.

Mặc kệ Diệp Tiểu Hân có ở trong bệnh viện hay không thì trước mặt người ngoài, Diệp Tiểu Hân vẫn là con cả của nhà họ Diệp. Làm gì có ai có tư cách cướp con từ người cha có tiếng tăm lừng lẫy như vậy cơ chứ?

Lại giành giật không chút khách khí như vậy!