Chương 29: Tiểu Hân đang ở đâu?

“Tiểu Hân?” Ánh mắt Tư Không Trạch hiện đầy vẻ kinh ngạc, sau đó nghĩ ngợi một chút.

Người dám điên cuồng chạy đến bệnh viện của nhà họ Diệp như vậy, đương nhiên cũng không phải là người bình thường.

Diệp Tiểu Hân rốt cuộc còn bao nhiêu điều mà anh ta không biết?

Người cao minh thần bí đã có thể đón cô trước đó, bây giờ lại xuất hiện.

Tư Không Trạch thậm chí còn bắt đầu tự hỏi, liệu Diệp Tiểu Hân mà anh ta ấn tượng có phải là Diệp Tiểu Hân thật không?

Tại sao anh ta càng ngày càng cảm thấy rằng cô đang trở nên rất bí ẩn?

Hay ... cô trước giờ vẫn luôn đeo mặt nạ cải trang?

Cả hai vội vã đến khu VIP trên tầng cao nhất của tòa nhà bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy thì cả hai đều choáng váng.

Hai người áo đen to lớn cơ bắp cuồn cuộn được canh giữ ở hai thang máy, trong đại sảnh nhỏ phía sau thang máy cũng có rất nhiều vệ sĩ áo đen.

Trên chiếc ghế sofa bọc da màu đen kê cạnh tường có một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng có phần u ám đang ngồi ở đó.

Khí chất cao lãnh lạnh lùng, cổ áo sơ mi đen sẫm, khuy cài kim cương giá trị, dáng ngồi thản nhiên như một vị vua độc đoán, tất cả đều cho thấy người đàn ông này không hề tầm thường.

Tư Không Trạch nhìn thoáng qua vẻ mặt kia đã đủ để cho anh ta cảm thấy chán ghét, nhếch miệng cười: “Hừ, hóa ra là anh cả. Tôi đang nói sao lại có người bá đạo như vậy, trực tiếp đến bệnh viện cướp người?"

Tư Không Tước nhướn mi mắt lên, không thèm để ý tới anh ta, giống như Tư Không Trạch hoàn toàn không tồn tại. Anh trực tiếp nhìn Diệp Kính Lương bên cạnh bằng ánh mắt lạnh thấu xương.

Giống như mọi lần trước kia, Tư Không Trạch lại bị coi như không khí một lần nữa, anh ta tức giận đến mức suýt nữa nôn ra cả máu.

"Ngài là ... Ngài Tước?"

Trước khi Tư Không Trạch kịp lên tiếng, Diệp Kính Lương đã hiểu người đàn ông này nhất định không phải là người có thể khinh thường, chưa nói đến đây chỉ là ở thành phố Thanh Vân nhỏ bé của họ.

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không nghĩ đến, hóa ra người mang ông mang khí chất vương giả này lại là người anh cùng cha khác mẹ đầy bí ẩn của Tư Không Trạch.

Tư Không Tước không khách sáo một chút nào, đôi mắt băng giá của anh quét một lượt, ánh nhìn sắc nhọn như mũi tên: "Ông là Diệp Kính Lương?"

Theo thông tin sơ bộ đã tìm hiểu trước đó, chính người đàn ông này đã đưa Hân Hân về nhà họ Diệp, nhưng ông ta lại không hề đối xử tốt với cô.

Ngày thường còn để cô vừa đi học vừa làm.

Điều đáng nguyền rủa nhất là sở dĩ bọn họ mang Hân Hân từ trại trẻ mồ côi về chỉ để lấy trái tim, cướp đi mạng sống của cô.

Nghĩ đến đây, khi huyết trong người Tư Không Tước lại trào lên cuồn cuộn, anh nhịn không được muốn gϊếŧ ông ta ngay lập tức.

"Vâng, là tôi, ngài Tước đây là… ?"

Diệp Kính Lương không biết mình đã xúc phạm gì đến vị họ Tư chưa từng gặp mặt này, nhưng ông ta nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Diệp Tiểu Hân, vì thế mà cơn giận của ông ta đối với Diệp Tiểu Hân đột nhiên bỏ trốn lại trỗi dậy.

Tư Không Tước không muốn nói chuyện với ông ta. Nhưng dù vậy thì trước hết anh phải tìm Hân Hân để xác nhận xem cô có an toàn không? Còn lại những việc khác tạm gác sang một bên. Anh nói thẳng vào vấn đề: "Hân Hân đang ở đâu?"

“Hân Hân có nghĩa là…?” Mặc dù biết người được gọi tên là Diệp Tiểu Hân, nhưng vẫn khiến ông ta vẫn không thể tin được.

Ranh giới giữa hai người không phải là xa nhau, mà là chênh lệch cực lớn.

Một người là thiếu gia nhà họ Tư đột nhiên trở nên cường thế khắp thủ đô từ hơn ba tháng trước.

Người ngoài đánh giá anh có rất nhiều phương diện tốt, nhưng tính tình lại lạnh lùng. Đến người thân, ngay cả với ba mình, anh cũng không lưu tình...

Người còn lại là Diệp Tiểu Hân, một người không hề có cảm giác như đang tồn tại ở thành phố Thanh Vân, cô cả nhà họ Diệp.

Làm sao mà hai người này có thể quen biết nhau?

Hơn nữa, từ "Hân Hân" được thốt lên từ đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh còn vương chút lưu luyến, thân mật giống như hai người là người đã quen nhau từ lâu, thân thiết đến lạ thường.