Chương 30: Tìm người

Chương 30: Tìm người

Lúc này, Giang Tịnh Vũ cùng Tô Mộc đã mang theo một đoàn người tiến vào phòng bệnh VIP tra xét toàn bộ, nhưng vẫn không tìm được Diệp Tiểu Hân.

Lúc trở lại, Giang Tịnh Vũ vừa vặn nghe thấy lời Diệp Kính Lương liền cắt ngang nói: “Viện trưởng Diệp, người mà A Tước nói chính là con gái nuôi của ông, Diệp Tiểu Hân.”

Ở nơi nào?

Vừa rồi bác sĩ trực ca đêm chưa nói với ông sao? Bọn họ đến đây chính là muốn mang Diệp Tiểu Hân đi.

Anh ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, Diệp Kính Lương cũng không dối gạt: “Ngài Tước, hôm qua Tiểu Hân đã xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu ngài có chuyện gì tìm con bé, có thể chờ con bé tỉnh lại sau đó……?”

Trước khi đến, ông ta còn muốn đem nơi này nổ tung, nhưng đối phương là Tư Không Tước. Hiện tại người đứng đầu nhà họ Tư Không đang chân chính bảo hộ người, cho dù ông ta có như thế nào thì cũng không có khả năng làm lớn chuyện lên được.

Đương nhiên, cũng không thể đem người đi.

Vậy trước mắt chỉ có thể kéo dài thời gian, sau đó tiếp tục nghĩ cách.

Nghe đến đây, sắc mặt Tư Không Tước trở nên lạnh đi, anh không thể nhịn được nữa, một cổ huyết tinh từ cơ thể anh bộc phát.

Những vệ sĩ mặc áo đen xung quanh lập tức hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Kính Lương, toàn bộ không gian tràn ngập một cổ sát khí.

Tô Mộc thấy cậu chủ nhà mình sắp tức giận, vội vàng không chút khách khí cắt đứt lời nói Diệp Kính Lương: “Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, hiện tại cậu chủ của chúng tôi nhất định phải đem người đi.”

Giang Tịnh Vũ vừa rồi đã nói qua, bọn người nhà họ Diệp là muốn lấy tim của Diệp Tiểu Hân cấy ghép cho Diệp Cẩn Huyên.

Hôm nay nếu không thấy được Diệp Tiểu Hân, bọn họ là tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này, và đương nhiên cậu chủ chắc chắn sẽ không chịu để yên cho bọn người đó.

Mắt Giang Tịnh Vũ lạnh lùng quét qua: “Phòng bệnh không có, vậy chỉ có phòng giải phẫu. Nếu vẫn không tìm thấy, điều nhiều người lại đây, đem toàn bộ bệnh viện đều lật lên, tôi không tin là không tìm thấy người.”

“Này……?”

Diệp Kính Lương không nghĩ tới bọn họ dám làm ầm ĩ bệnh viện như vậy, vừa rồi nói phòng chăm sóc đặc biệt ICU, phỏng chừng bọn họ cũng đã đi tìm.

Lời nói vừa rồi của ông ta, liền rất rõ ràng là lời nói có lệ để đối phó bọn họ.

Ông ta cứ nghĩ, mặc dù Diệp Tiểu Hân chỉ là con gái nuôi, nhưng đó cũng là con gái của Diệp Kính Lương, là cô cả nhà họ Diệp.

Nhưng nhìn xung quanh người Tư Không Tước đầy sát khí, rồi lại nghĩ đến lời đồn đại, ông ta liền minh bạch. Muốn cùng Tư Không Tước nói rõ phải trái, đó là hoàn toàn không có khả năng.

Phiền toái chính là, hiện tại muốn ông ta giao người thì ông ta cũng không có mà giao ra.

Lúc này Diệp Kính Lương đã bắt đầu nóng nảy, ở trong lòng nhanh chóng mà nghĩ ra mọi biện pháp ứng phó.

“Lục soát!” Tư Không Tước không muốn lãng phí thời gian ra lệnh.

Đầu óc anh lúc này chỉ toàn là cảnh tượng đẫm máu của mặt trời nhỏ nằm trên bàn mổ một cách vô thức, với một cái hố lớn được đào ra trước ngực.

Chỉ cần tưởng tượng đến một màn này, anh liền cảm thấy máu toàn thân liền nhịn không được quay cuồng sôi trào, khí tức huyết dịch trên người cũng càng thêm nồng đậm.

Đã mười hai năm trôi qua rồi, nhưng anh vẫn luôn trân quý nhóc con nơi tận sâu dưới đáy lòng.

Trong màn đêm u tịch, khi không có ai, anh sẽ luôn thầm lặng lấy từ tận đáy lòng mình, nghĩ về cô, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô chiếu sáng cả thế giới của anh, kéo anh từ bóng tối trở về bình minh rạng rỡ.

Trải qua thời gian dài như vậy, dường như đã trở thành thói quen, đó cũng là bí mật mà anh tự chôn sâu trong đáy lòng của mình.

Mà hiện tại, bọn người kia lại muốn đem ánh sáng duy nhất trong thế giới đầy u ám của anh cướp đi, đã vậy còn muốn gϊếŧ chết, anh làm sao có thể nào đáp ứng?

“Rõ, cậu chủ!” Tô Mộc vung tay lên, lập tức điều năm người thủ hạ hướng phòng giải phẫu đi đến.

Vốn dĩ bọn họ còn cố kỵ không thể xuống tay vào phòng đang có người ở làm phẫu thuật, nhưng nếu Diệp Kính Lương đã không thức thời như vậy, có trách cũng không thể trách được bọn họ.

Giang Tịnh Vũ vuốt thẳng cổ tay áo sơ mi trắng, khinh miệt liếc nhìn Diệp Kính Lương, cũng bước nhanh đi lên.

Diệp Kính Lương cả kinh, không thể nói chuyện, ông ta bị xem như một người vô hình, tức giận đến mặt đều nghẹn thành màu gan heo, Tư Không Trạch rốt cuộc cũng duy trì không được mặt nạ giả tạo kia được nữa.