Chương 45+46: Ngậm bồ hòn làm ngọt

Bởi vì chỉ bằng cách này, thời gian của cô có thể trôi qua nhanh hơn và cuộc sống của cô có thể khá hơn. Các cổ phiếu đã được học hỏi từ những người khác trong thời gian đó, đồng thời, cô cũng biết cổ phiếu nào đang có xu hướng tốt ở giai đoạn nào. Nguyên tưởng rằng đã lâu như vậy, cô sẽ không nhớ rõ như vậy. Nhưng ngay khi nhìn thấy vòng tròn xu hướng cổ phiếu và biểu đồ phân tích cổ phiếu, cô biết cổ phiếu nào tốt nhất để bắt đầu vào lúc này.

" Chẳng lẽ mình còn có thể đã gặp qua là không quên được?"

Cô nhanh chóng nhấp vào một bài báo học thuật rất dài về cơ học và đọc thầm nó một cách nhanh chóng. Sau khi đọc xong, cô nhắm mắt lại, nhớ lại trong đầu và nhìn xuống bài báo học thuật một lần nữa. Ngạc nhiên khi thấy rằng mình nhớ cả những thuật ngữ học thuật ngớ ngẩn nhất.

Có hơn 5.000 từ các bài luận học thuật trong toàn bộ bài báo, và cô thực sự đã đọc lại nguyên văn.

“Haha, đây là đền bù từ lão thiên gia sao?”

Vân Hân khóe miệng tràn đầy vui sướиɠ và tâm trạng của cô như bay bổng. Sau đó, Vân Hân xem về một vài cổ phiếu, nhưng không bắt đầu ngay lập tức vì cô không có chứng minh thư hoặc thẻ ngân hàng và không thể đi mở tài khoản. Có vẻ như cô chỉ có thể chờ đợi một thời gian.

Tắt máy tính, Vân Hân chậm rãi đi đến bên giường rồi leo lên giường. Hôm nay trước hết cứ như vậy đi! Sau khi nằm lên giường,cô đắp một tấm khăn mỏng màu trắng lên bụng mình và từ từ nhắm mắt lại. Chuỗi ngày chạy trốn căng thẳng đã tiêu hao quá nhiều sức lực và công sức của cô, cô cần được nghỉ ngơi thật tốt và bổ sung thể lực.

Nhưng mà, không biết vì sao, cho dù nhắm mắt lại, thần kinh vẫn như bị dây dưa, không thể thả lỏng hoàn toàn. Nhắm mắt đếm hàng ngàn con cừu, Vân Hân vẫn chưa thể ngủ được, cảm thấy hơi tức giận. Nhưng mặc kệ, cô không động đậy nữa, cô vẫn cố gắng kiềm chế và buộc mình phải nhắm mắt lại ngủ

~~~~~~~~~~~~~~~~ Sau khi người ở trước mặt nghe được ông chính miệng thừa nhận, tâm trạng cũng không đè nén được kích động nữa, lời nói tuôn trào như thủy triều dâng.

"Ngài Diệp, chào ngài, chào ngài! Tôi là người của quỹ từ thiện nhi đồng Hướng Nhật, chúng tôi vừa nhận được số tiền quyên góp khổng lồ của ngài, ngài quả không hổ là nhà kinh doanh thiện lương nhất thành phố Thanh Vân, rất cảm ơn ngài đối với......"

Diệp Kính Lương ngẩn người, sau đó rất nhanh liền nhận ra thân phận của đối phương.

Không chờ người trước mặt nói xong nỗi băn khoăn của ông ta về khoản tiền của mình, liền vội ngắt lời đối phương nói: "Khoản tiền đó......"

Ông muốn nói, khoản tiền đó là sơ xuất khi làm việc, đã tính toán sai sót, có thể hoàn trả lại cho ông được không.

Nhưng người trước mặt hiển nhiên là hiểu lầm ý của ông, không cho ông quá nhiều thời gian để giải thích, dùng giọng điệu vô cùng chân thành bảo đảm:

"Xin ngài Diệp hãy yên tâm, tiền quyên góp của ngài nhất định sẽ được gửi đến tay các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ ở mọi nơi trên tổ quốc không thiếu một đồng nào, quỹ từ thiện Hướng Nhật của chúng tôi sắp tới có tổ chức một bữa tiệc cảm ơn lớn, muốn mời ngài Diệp đây......"

Diệp Kính Lương há miệng thở dốc, muốn giải thích với đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không mở nổi miệng.

Bởi vì lý trí nói với ông, cho dù có nói cũng vô dụng.

Vừa nghĩ tới bản thân thế mà lại vô duyên vô cớ làm mất 175 tỷ, Diệp Kính Lương liền đau đớn như bị moi móc tim ra.

Ông ta ôm lấy phần ngực đau đớn, thở gấp mấy hơi mới từ từ hồi phục lại, có chút giận dữ cắt đứt đối phương đang thao thao bất tuyệt: "Được, tôi biết rồi, bên này tôi còn có chút việc gấp cần giải quyết. Lần này đến đây thôi, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp."

Nói xong, không chờ đối phương nói gì, ông ta đã nổi giận đùng đùng ném mạnh điện thoại xuống đất.

"Bịch!"

Trong phòng khách lại vang lên một tiếng động rất lớn, chiếc di động thứ hai cũng mỗi nơi mỗi mảnh, hoàn toàn vỡ nát.

"Tức chết tôi rồi, thật sự tức chết tôi rồi." Vẫn chưa hết giận, ông ta còn thẳng chân đá bay chiếc điện thoại cạnh chân ra xa, rồi mới đi tới ngồi lên chiếc sô pha bên cạnh, ôm lấy đầu một mình trút hết khó chịu.

Bà Diệp nghe thấy dưới lầu liên tiếp vang lên tiếng động, cho rằng xảy ra chuyện gì, mặc vội chiếc áo ngủ màu trắng liền xông thẳng xuống lầu.

Lúc bà ta nhìn thấy mảnh vỡ điện thoại đầy trên mặt đất, trong lòng kinh ngạc không thôi, vội chạy tới bên sô pha, lo lắng nhìn chồng mình: "Ông sao vậy? Sao đột nhiên lại tức giận? Coi chừng không lại đánh thức Huyên Huyên."

Diệp Kính Lương hơi nén lại sự phẫn nộ của mình, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ, ngẩng đầu lên nhìn bà ta một cái: "Không sao."

Số tiền đó là tiền trong tài khoản riêng của ông ta, nguồn gốc không quá quang minh chính đại, hơn nữa còn chuẩn bị tương lai đưa cho......

Số tiền này ngoài bản thân ông ta ra, chẳng còn ai biết nữa, đến ngay cả vợ của mình từ trước tới giờ ông ta cũng chưa tiết lộ nửa chữ. Nhưng ông ta không ngờ tới, thế mà nó lại bị người ta tính kế, trực tiếp tẩu đi một cách thần không hay quỷ không biết.

Bây giờ ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ngậm bồ hòn làm ngọt mà nuốt cục giận này.

Bà Diệp cho rằng ông ta là vì việc Vân Hân bỏ trốn mà vẫn còn buồn bực, thở dài một hơi, nhỏ nhẹ an ủi ông:

"Diệp Tiểu Hân con nhóc này chạy mất rồi, nhất thời không tìm được cũng không có cách nào giải quyết cả. Vẫn may, bây giờ thân thể của con gái cũng đang điều dưỡng rất tốt, hai năm này hẳn là cũng không có vấn đề gì."

"Có điều, đứa con gái bị bệnh về mắt bị Tư Không Tước tưởng lầm là Diệp Tiểu Hân mang đi, vẫn là có chút đáng tiếc." Nếu tìm không được Diệp Tiểu Hân, cô con gái đó chính là hy vọng cuối cùng rồi.

Diệp Kính Lương liếc nhìn bà ta: "Sự cường thế và bá đạo của Tư Không Tước, bà cũng không phải chưa từng nghe nói qua."

Anh nói muốn người, thì nhất định phải lấy được người.

Nếu không giao người ra cho cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ trực tiếp đập nát cái bệnh viện mất. Loại chuyện này, cậu ta nhất định làm được.

Chưa nói đến lúc ông ta bị Tư Không Tước bóp cổ, thật sự có loại cảm kinh khủng nếu bản thân không thể khiến cho anh hài lòng thì sẽ lập tức biến thành một cái xác chết.