Chương 7: Gặp một nhân vật tàn nhẫn

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn cô gái đang sắp phát khóc ở trước mặt, cậu chần chờ một lát, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, để tôi đi hỏi ý kiến cậu chủ nhà tôi đã.”

Nếu cậu chủ chịu cho cô lên xe thì xem như cô may mắn.

Đáng tiếc, theo như hiểu biết của cậu với cậu chủ, nếu cô gái này được lên xe thì mặt trời mọc từ hướng Tây rồi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Vân Hân giống như ngồi trên biển lửa, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cô hoảng loạn quay đầu nhìn về phía bệnh viện, nhìn đại sảnh người tới người đi, tựa như nhìn vào một cái động lớn tối đen.

Nỗi sợ hãi đang không ngừng dâng lên từng chút một trong lòng cô, lan tràn ra, nhanh chóng bao phủ cả người cô.

"Thình thịch, thình thịch"

Tiếng tim đập như trống dồn, tựa như đánh tan không khí, đâm thẳng vào màng tai của cô vậy.

Dưỡng khí xung quanh như bị rút cạn trong chớp mắt, cô như một con cá mắc cạn, sắp sửa không thể thở nổi nữa.

Cô liếc mắt nhìn chiếc xe sẫm màu phía trước, cô cắn răng mang giày, đứng lên.

Nhấc chân, nghiêng ngả lảo đảo dùng tốc độ nhanh nhất đi đến gần Tô Mộc.

Sau lớp kính xe, Tô Mộc đang khom lưng thì thầm hỏi ý kiến người bên trong: “Cậu chủ, cô gái kia bị thương, nhưng cô ta không ...”

Đáng tiếc, không chờ cậu nói xong thì đột nhiên, thân người bị một lực không nhỏ đẩy sang một bên.

Theo sau đó cậu ta chỉ nghe thấy một giọng nữ vang lên, tiếp đó là tiếng mở cửa xe.

“Dong dài, có phải đàn ông không thế? Tôi bị thương cũng không cần các người chịu trách nhiệm gì, chỉ cần đưa tôi đi một đoạn là được rồi, có gì phải suy nghĩ đâu?”

Vân Hân đẩy người ra xong thì quyết đoán dùng cả tay lẫn chân, không thèm nhìn ngó mà bò thẳng vào ghế sau xe.

Chờ đến khi cô cảm nhận được một hơi thở lạnh như băng ập vào trước mặt thì đã muộn rồi.

Nguy hiểm!

Trong đầu cô vội vàng hiện lên hai chữ, Vân Hân bỗng ngẩng đầu lên.

Rơi vào một đôi mắt lạnh băng, sâu thẳm, tối đen không thấy đáy.

Đôi mắt ấy giống như tuyết trời đông, lạnh như băng, tựa như có thể xuyên qua tất cả mọi thứ, tựa như hố đen vũ trụ, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy sợ hãi.

Cộng với một vết sẹo mờ bên má phải, chỉ cần nhìn một cái là Vân Hân có thể kết luận, đây là một người đàn ông không dễ động vào.

Ánh mắt dời đi theo bản năng, dừng ở phía dưới.

Một đôi môi mỏng mím chặt đập vào mắt, lúc này dường như đang rất bất mãn, mím thành một đường thẳng để lộ vẻ lạnh nhạt cao cao tại thượng.

Vân Hân càng buồn bực hơn.

"Gặp ma thật rồi!"

Hôm nay xui gần chết, vậy mà lại có thể tuỳ tiện gặp được một nhân vật nguy hiểm thế này.

Bởi vì luyện võ nhiều năm, với lại mấy năm nay cô vẫn luôn dùng hình thức u hồn để tồn tại, cho nên cô vô cùng quen thuộc và nhạy cảm với loại hơi thở âm lãnh thị huyết này.

Lệ khí trên người của anh sắp hoá thành thực chất rồi, loại khí thế máu me này không phải chỉ cần cố làm ra vẻ là có được, chỉ có người chân chính dính mạng người trên tay mới có thể có được.

Người đầu tiên vào nằm trong căn phòng bệnh VRP đã trói buộc cô là một vị lão đại của thế giới ngầm.

Loại khí thế âm ngoan tiềm tàng trong thân thể gầy gò nhưng rắn chắc ấy, ngay cả cô khi mới vừa trở thành u linh cũng bất giác nảy sinh ý tưởng muốn chạy đi.

Nhưng so sánh với loại sát khí lộ hẳn ra ngoài như thế, cùng với khí thế máu me nội liễm mà người bình thường không thể phát hiện ra trên người anh, càng làm cho người ta cảm thấy kiêng kị và sợ hãi hơn nhiều.

Biểu cảm trên mặt Vân Hân hơi cứng lại, thân thể dừng lại trong chớp mắt, cô lùi về phía sau theo bản năng, hơn phân nửa cái mông lơ lửng trên không.

Bây giờ cô gọi là cưỡi lên lưng cọp khó lòng leo xuống.

Leo xuống, sẽ phải đối diện với một đám sài lang hổ báo đang muốn dồn mình vào chỗ chết.

Không leo xuống thì phải đối diện với một người đàn ông mặt người dạ thú này, có lẽ ... chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ bị nhai răng rắc.

Trong lúc Vân Hân đang khó khăn đôi đường thế này, thì người đàn ông trên xe lại không hề gợn sóng nhìn chằm chằm cô.