Chương 5

Cậu tự nói với mình, chẳng sao cả, Thạch Lang không muốn, vậy thì tìm người khác. Đâu phải chỉ mỗi mình Thạch Lang mới có kỹ thuật tốt, vẻ ngoài đẹp trai đâu.

Nhưng là sau khi tán gẫu thử với hai, ba người, không phải gửi ảnh da^ʍ thì lại nói mấy câu buồn nôn khiên người ta khó chịu.

Quý Hàm Chương nản lòng, sau khi gỡ hết các app vừa cài thì ném điện thoại, vùi mặt vào đầu gối.

Cậu muốn Thạch Lang, sự dịu dàng của Thạch Lang, cả thân hình cao lớn mạnh mẽ của Thạch Lang nữa.

Nhưng có muốn cũng vô dụng, Thạch Lang không muốn, có nghĩ nữa cũng thế thôi.

Từ trên sa lông đứng dậy, Quý Hàm Chương bình tĩnh đi tắm rửa. Cậu tự nhủ mình phải sớm gạch tên Thạch Lang rồi kéo anh ta vào danh sách đen luôn mới được.

--------------------

Sau khi cuộc họp bộ phận kết thúc, Thạch Lang gọi Quý Hàm Chương lại.

Quý Hàm Chương đưa lưng về phía anh, chờ tất cả mọi người ra cửa mới xoay người lại nhìn anh, gọi một tiếng quản lý, hỏi anh có chuyện gì không.

Giọng điệu của cậu bình tĩnh, thái độ cũng rất tôn trọng, nhưng Thạch Lang nghe lại cảm thấy khó chịu chứ không có gì khác.

Thạch Lang cũng không thể bắt bẻ gì, chỉ có thể nhịn, ai bảo anh đã chính miệng nói, giữa anh và Quý Hàm Chương chỉ có thể là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi chứ.

"Công ty cử tôi tháng sau đi công tác, có cho tôi dẫn theo một trợ lý."

Thạch Lang ủ rũ thở dài, ngón trỏ gõ gõ xuống mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Quý Hàm Chương nói: "Tôi định đem suất đó cho cậu."

Quý Hàm Chương mím môi, tầm mắt từ ngón tay của Thạch Lang chuyển đến trên mặt anh, từ chối: "Tôi không muốn đi, quản lý tìm người khác đi."

"... Tại sao lại không muốn?"

Thạch Lang mặc dù hỏi vậy như kỳ thực trong lòng lại sáng như gương. Quý Hàm Chương cũng không trả lời mà chỉ nhìn anh. Thạch Lang đứng dậy, tiến lên hai bước, nói: "Chuyến công tác này là để thảo luận về các dự án sắp tới, có thể học hỏi được rất nhiều điều, có ích hơn rất nhiều so với việc cậu cứ ngồi mãi ở văn phòng."

Quý Hàm Chương lại không nghe vào, cậu quay mặt đi, vẫn nói câu kia: "Vậy thì sao, tôi không muốn đi."

Thạch Lang không còn cách nào khác, tên nhóc láo toét Quý Hàm Chương này quá khó đối phó. Vừa rồi còn ra vẻ cung cung kính kính, nhưng giờ thì đã quên sạch phép tắc, bắt đầu giở trò ngoan cố với anh rồi đây này.

Phất tay một cái, Thạch Lang ra hiệu cho cậu ra ngoài trước, để anh yên tĩnh một lát.

Quý Hàm Chương gật đầu, xoay người bước ra cửa, sau đó đột nhiên quay lại nhìn Thạch Lang. Thạch Lang vốn đang dõi theo cậu, cậu vừa quay đầu, Thạch Lang cũng không có thời gian để dời đi tầm mắt, chỉ có thể duy trì sự bình tĩnh, nhướng mày hỏi: "Hối hận rồi?"

Quý Hàm Chương bước trở về, cùng anh mặt đối mặt, lắc lắc đầu, nói, "Tôi đã hẹn với một người trên mạng rồi, dự định là sẽ gặp nhau ở quán bar vào tối nay."

Thạch Lang cau mày nhìn cậu.

Quý Hàm Chương cũng nhìn anh, nói tiếp: "Chính là quán bar mà lần trước tôi đυ.ng phải quản lý ấy."

Trái cổ Thạch Lang trượt xuống mấy lần, không nhịn được hỏi: "Tại sao cậu lại nói với tôi chuyện này?"

Quý Hàm Chương nhún vai, hất cằm lên, có chút kiêu ngạo nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói với quản lý biết là tôi đã từ bỏ ý định ngủ với anh rồi. Sau này, tôi sẽ chăm chỉ học hỏi quản lý, làm tốt công việc của mình.”

Nói là sẽ cố gắng học hỏi, làm tốt công việc của mình, nhưng lại từ chối cũng anh đi công tác? Thạch Lang nghe mà cảm thấy buồn cười. Nhưng nghĩ đến cảnh Quý Hàm Chương lăn lộn trên giường với một người khác, anh lại cười không nổi, chỉ cảm thấy mình thật khốn nạn.

--------------------------

Trước khi đến quán bar, Quý Hàm Chương đã tắm rửa sạch sẽ ở nhà, chuẩn bị xong xuôi thì mềm cả chân, ngồi trong bồn tắm ngẩn người.

Cậu còn chưa rời nhà mà đã thấy hối hận rồi. Nhưng khi nghĩ đến những gì Thạch Lang đã nói và chỉnh cả những điều cậu đã nói với Thạch Lang, cậu lại cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, quyết định cứ đến đó, gặp đã rồi tính sau.

Lỡ như đó là người tốt thì sao?

Quý Hàm Chương tự an ủi mình như vậy đấy.

Khi bước chân vào cửa quán bar, Thạch Lang cởi chiếc áo vest trên người xuống khoát lên khuỷu tay, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, thở ra một làn khói trắng.

Quý Hàm Chương vẫn ngồi ở vị trí lần trước, nhưng lần này bên cạnh cậu đã có thêm một người đàn ông khác.

Thạch Lang dừng lại sau lưng hai người, híp mắt đánh giá đối tượng mà Quý Hàm Chương hẹn đến. Anh đoán có lẽ Quý Hàm Chương sẽ không lên giường với người này đâu, bởi vì người đàn ông này không đẹp trai được như anh, thân thể cũng không đẹp bằng, nhìn anh ta còn có vẻ hơi yếu thận nữa chứ.

"Đang nhìn gì đó"

Vai bị đè lên, Thạch Lang quay đầu lại nhìn, cười nói: "Không có gì."