Chương 11

"Liên Vũ, chú cũng có một người con, nhỏ hơn cháu ba tuổi, là con trai, bình thường rất nghịch ngợm bướng bỉnh, nếu như nó cũng ngoan ngoãn bằng một nửa cháu thì đã tốt rồi." Tuy nói những lời như đang hờn trách, nhưng vẻ mặt của người đàn ông rất hiền từ, hiển nhiên không phải thực sự đang trách móc con trai.

"Thật sao? Cháu không nhận ra đấy, trông chú còn trẻ như vậy." Liên Vũ mất ba mẹ từ khi còn rất nhỏ, nên lúc này cô rất hứng thú với hình ảnh người ba yêu thương con của người đàn ông này.

"Chú không còn trẻ nữa, chú đã 35 rồi, chú lớn hơn cháu 21 tuổi, làm ba của cháu cũng được rồi." Nói đến đây, người đàn ông quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với cô gái.

Liên Vũ chớp mắt, cảm thấy rất ghen tị với con trai của người đàn ông này, có thể có một gia đình không lo cơm ăn áo mặc, lại có một người ba có địa vị như vậy.

Trong tâm trí của cô, địa vị của một người đàn ông này rất cao, ít nhất là hơn những người lớn lên ở làng của họ — ăn mặc bảnh bao, lái một chiếc xe sang trọng, thực sự rất oai phong.

Nếu cô có một người ba như vậy thì sao? Cô gái nghĩ đến điều đó thì không khỏi đỏ mặt, thầm cười nhạo mộng tưởng của chính mình.

Tiết Tiến có chút đắc ý, mình chỉ cần nói mấy câu liền khiến cô gái này đỏ mặt như hoa đào, mặc dù không biết cô đang nghĩ gì, nhưng không thể không nghi ngờ đây là một dấu hiệu tốt.

"Liên Vũ, chú vẫn chưa có con gái, khi chú nhìn cháu liền rất có thiện cảm, sau này nếu có chuyện gì, chú sẽ cố gắng hết sức giúp cháu, cháu cũng đừng khách khí với chú, được không?"

Liên Vũ quay đầu lại nhìn người đàn ông đang lái xe, sườn mặt của hắn rất lập thể và sạch sẽ, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, lúc này cô gái hoàn toàn quên mất ác cảm với đàn ông vừa rồi, và chỉ cảm thấy chú ấy là một người đàn ông thực sự rất tốt.

"Vâng, cảm ơn chú." Cô gái nhẹ nhàng nói nhỏ, hiển nhiên vẫn có chút chưa thật sự mở lòng.

Tiết Tiến dịch chuyển tầm mắt từ con đường phía trước đến khuôn mặt cô gái, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: "Đừng xấu hổ, cháu có thể xem chú như chú, hoặc là ba của cháu."

Liên Vũ kinh ngạc quay đi, trong lòng cảm thấy ấm áp, tuy là người xa lạ nhưng điều đó mang lại cho cô sự an ủi rất lớn, trong chốc lát, cô gái cảm thấy mình thật may mắn.

"Chú, chú đối với cháu thật tốt, làm phiền chú rồi." Cô bé lúng túng bày tỏ cảm xúc của mình.

Tiết Tiến nghe, cười rạng rỡ: "Đứa nhỏ ngốc này, chú có năng lực hơn cháu nghĩ nhiều, giúp cháu chỉ là chuyện nhỏ thôi, không hề phiền toái chút nào."

Liên Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Tiết Tiến bất giác lái xe càng lúc càng nhanh, hắn cảm thấy con đường phía trước vô cùng rộng lớn, hắn nheo mắt lại, trong mắt có một tia sáng nhàn nhạt chậm rãi hiện lên.