Chương 12

Liên Vũ sống trong một tiểu khu nhỏ, thực ra, ngoại trừ vài tòa nhà ba bốn tầng ở bên ngoài, khu nhà này toàn là nhà trệt, một khu ổ chuột điển hình.

Tiết Tiến giảm tốc độ xe, nhìn xung quanh và hỏi: "Chúng ta sắp đến nơi rồi à."

Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, thỉnh thoảng hắn đi ngang qua đây một hai lần, chỉ thấy nơi này cằn cỗi, dân cư đông đúc, nhà cửa rất đơn sơ, phần lớn là mở rộng từ những nhà kho nhỏ. Mãi đến khi bước vào hắn mới nhận ra nơi này nhà nhà sát cạnh nhau, chen chúc nhau, đường lái xe lại càng hẹp hơn, chiếc xe Jeep lớn của hắn đành dừng lại trên đường, ngay cả một chiếc xe nhỏ cũng không thể đi qua.

"Ừm, chúng ta sắp đến rồi, chú có thấy cánh cửa màu đỏ đó không? Chính là nó." Tiết Tiến nhìn theo hướng cô gái chỉ, quả nhiên có một ngôi nhà rất khác biệt — một cánh cửa sắt màu đỏ.

Chiếc xe lắc lư được vài bước rồi dừng lại trước cửa nhà.

Qua song sắt của cánh cổng, Tiết Tiến nhìn thấy trong sân không quá lớn, nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp, có hai nhà chính, hai nhà kho nhỏ được xây ở cạnh cổng hợp với bức tường mỏng.

“Đến rồi ạ.” Liên Vũ nắm chặt chiếc túi.

"Trông cũng không tồi, cháu sống ở đâu?" Tiết Tiến có thể thấy rõ rằng trong phòng chính dường như có người, ống khói của nhà kho bên phải cũng đang tỏa ra khói trắng, hẳn là có người đang nhóm lửa.

Vậy có lẽ cô gái sống ở căn nhà bên trái.

“Bên này ạ.” Cô gái chỉ vào căn nhà trệt nhỏ bên trái.

Người đàn ông gật đầu, đôi mắt như đèn pha cố gắng nhìn vào trong phòng, nhưng do ánh sáng và góc nghiêng nên không thể nhìn thấy gì.

“Chú, cảm ơn chú, cháu về đây.” Liên Vũ cảm ơn rồi định đẩy cửa xe.

"Chờ đã..." Lời nói của người đàn ông khiến tay cô ngừng chuyển động, cô quay lại nhìn hắn.

"Liên Vũ, cũng muộn rồi, cháu vẫn chưa ăn cơm, chú cũng chưa ăn, hay là cháu vào cất đồ đạc đi, sau đó chú dẫn cháu đi ăn cơm, được không?" Tiết Tiến rất muốn đi vào xem nơi cô gái sống, nhưng tiểu nhân dường như không có kế hoạch gì, chỉ là hắn ta có chút phấn khích khi vừa tiếp xúc với một con mồi mới, vì vậy người đàn ông mới đề nghị mời cô gái đi ăn.

Liên Vũ chớp mắt, lông mi dài rậm rạp, nhuộm một màu vàng mỏng manh trong ánh hoàng hôn, đẹp đến khó tả, Tiết Tiến im lặng nhìn, thậm chí hơi thở cũng dài hơn.

"Không cần đâu, như vậy không tốt lắm." Liên Vũ không muốn mời hắn vào nhà, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, lại không biết nên từ chối như thế nào, hơn nữa người đàn ông này nói chuyện rất chân thành.

“Cháu còn phải làm bài tập!” Cô gái nhẹ nhàng kéo túi, lý do cô buột miệng nói ra có vẻ có chút gượng ép.

Người đàn ông hừ ra tiếng cười từ mũi, rất nhẹ nhàng nhưng không hề có chút giễu cợt.

"Ăn một bữa sẽ không mất nhiều thời gian đâu, 40 phút nữa chú đưa cháu về được không?" Tiết Tiến thể hiện ra sự dịu dàng mà hắn giỏi nhất, hắn luôn sẵn sàng bỏ công sức ra để đối xử với người phụ nữ mà hắn đặc biệt yêu thích.