Chương 13

Cô gái cắn môi, cảm thấy dường như không có lý do gì để từ chối, cô không thể nói “không đi”, tuy còn nhỏ nhưng cô vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế của con người.

Liên Vũ nhướng hàng mi dài, trong mắt vẫn còn vẻ do dự, cô chưa kịp nói thêm gì thì người đàn ông đã nhấn phím điều khiển từ xa. “rầm” một tiếng, mở cửa xe bên cạnh cô ra.

"Nhanh lên đi, chú đợi cháu, chúng ta ăn ở gần đây thôi, nhanh thôi, sẽ không làm chậm trễ việc làm bài tập của cháu đâu." Khóe miệng Tiết Tiến cong lên ý cười, ánh mắt ôn nhu, nhìn qua rất tự nhiên và thân thiện.

Cô gái do dự vài giây, cuối cùng gật đầu rồi mở cổng đi vào cất đồ.

Bóng dáng của tiểu nhân thật lanh lợi, đuôi mắt hơi đung đưa, ngọn tóc được làn gió nhẹ nhàng vuốt ve, duyên dáng bay lên vô cùng chói mắt, còn có những sợi gân xanh nổi lên trên cánh tay cũng phá lệ quyến rũ.

Tiết Tiến hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa cho mình rồi lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Vài giây sau, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu bên kia.

"Con trai? Mẹ con có ở đó không?"

"Không ạ, có lẽ cửa hàng bận quá, vẫn chưa về nữa. Bố ơi, khi nào bố mới về? Con hơi đói rồi!" Vợ của Tiết Tiến là con gái của một quan lớn, hiện tại đang kinh doanh một tiệm thẩm mỹ và làm tóc, làm ăn rất phát đạt, đương nhiên cô cũng rất bận.

Hai người xem như tự do yêu đương, bao năm qua bố vợ đối xử rất tốt với hắn, giúp đỡ hắn rất nhiều trong sự nghiệp, nếu không với trình độ của hắn, khó có thể leo lên được vị trí này ở tầm tuổi trẻ như vậy.

"Hôm nay ba cũng rất bận, có thể lát nữa sẽ về trễ một chút, nếu con đói thì vào phòng ba lấy tiền trong ngăn kéo ra ngoài ăn đi, đừng để bụng đói quá rồi lả ra đó." Tiết Tiến vẫn luôn rất cưng chiều con trai, tình nhân trong mắt hắn chỉ như quần áo, lúc rảnh rỗi thay đổi vài bộ chơi chơi, khi tan làm nếu không có sự kiện nào quan trọng, hắn luôn về nhà đúng giờ, nhưng lần này, người đàn ông đã nói dối.

“Được rồi, ba đừng uống nhiều quá nha!” Cậu bé bất mãn lẩm bẩm một câu.

"Ừm, ba biết rồi. Con nhớ làm bài tập nhé, khi về bố sẽ kiểm tra." Sau khi nghe được phản hồi từ đầu bên kia, người đàn ông cúp điện thoại, đúng lúc này, cô gái bước ra từ trong sân.

Liên Vũ vừa lên xe, người đàn ông đã ngửi thấy mùi thơm, hình như là mùi xà phòng.

"Chúng ta vừa đi vừa tìm xem nhé, cháu có thích ăn món nào không? Đồ ăn Tứ Xuyên, đồ ăn Quảng Đông, đồ ăn Đông Bắc hay đồ ăn địa phương của chúng ta?" Mái tóc trên trán cô gái vẫn còn dính giọt nước, khuôn mặt nhỏ mới rửa sạch rất thanh tú và mịn màng, trông rất sạch sẽ, ngay cả vết vàng vọt như nến xấu xí trên khuôn mặt dường như cũng mờ đi rất nhiều.

“Sao cũng được ạ, cái gì cháu cũng ăn được.” Cô gái nhắm mắt lại, ngoan ngoãn trả lời.

"Vậy thì ăn đồ cay Tứ Xuyên đi, đã một tháng chú không ăn canh cá rồi!" Tiết Tiến cười hạ quyết tâm, nhưng lập tức nhận ra điều gì đó, quay sang hỏi cô gái: "Cháu có ăn được cay không?"