Chương 3: "Bây giờ, hai vị tân lang bắt đầu hôn nào."

Edit: Bas

Beta: Chang

Nghĩ đến giấc mơ ngày hôm qua, hôm nay An Tự gặp Hà Lạc Thư, cậu do dự một lúc, vẫn hỏi ra vấn đề từ hôm qua tới giờ vẫn luôn giấu trong lòng.

“Tôi với… Chu Đình Dực, tại sao lại kết hôn?”

Hôm nay Hà Lạc Thư không còn mặc tây trang nữa, thay vào đó khoác lên mình một bộ quần áo bình thường, tóc cũng không vuốt keo, nhìn trông giống như một sinh viên đại học.

Sau khi nghe thấy An Tự hỏi vấn đề này, Hà Lạc Thư trừng mắt sửng sốt một chút, vừa có vẻ do dự vừa không tình nguyện, một lúc sau mới mở miệng, một tay còn đang xoắn dây áo mũ lại.

“Chủ tịch, tôi đi theo anh cũng được năm năm rồi, mặc dù không thể nói là hoàn toàn hiểu hết về anh… nhưng trong một số chuyện, tôi vẫn có thể hiểu được một hai phần hành động của anh.” Hà Lạc Thư không đầu không đuôi nói ra câu này.

An Tự “ừm” một tiếng, yên lặng chờ đợi cậu ấy nói tiếp.

Hà Lạc Thư nhìn thẳng vào đôi mắt An Tự, cảm thấy thần sắc cậu không quá ảm đạm, còn mang theo một chút khác thường, rối rít nói: “Anh với Chu Đình Dực kết hôn vào ba năm trước. Trước khi vào công ty, tôi từng nghe nói hai người là bạn học đại học của nhau, có vài người nói quan hệ của các anh không được tốt cho lắm, sau khi tốt nghiệp, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp nhau ở một vài hội nghị nghiên cứu khoa học ra, thì về cơ bản không hề có một chút liên lạc nào cả. Sau này công ty của chúng ta có giao dịch với công ty của Chu Đình Dực qua các bên trung gian, các anh mới liên lạc nhiều hơn một chút, nhưng theo như quan sát của tôi, đó cũng chỉ là một vài cuộc trò chuyện kinh doanh bình thường.”

Nghe Hà Lạc Thư nói đến đây, An Tự cảm thấy có chút yên tâm, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút kì lạ. Yên tâm là vì nghe nói mấy năm nay Chu Đình Dực bình thường hơn một chút, không có tác oai tác quái, nhưng điểm làm cậu cảm thấy lạ là, Chu Đình Dực vậy mà không đi gây họa nữa.

Hà Lạc Thư không hề để ý đến biểu cảm của An Tự, tiếp tục chìm đắm trong hồi ức: “Mỗi lần hai người tiến hành làm ăn giao dịch với nhau, tôi căn bản đều có mặt, cho nên phần này biết khá rõ, còn về việc sau công việc các anh có liên lạc hay gặp mặt riêng hay không thì tôi không biết. Mỗi khi anh nghỉ phép cũng không làm gì cả, chỉ một mình đi cắm trại… dù sao anh cũng là người thích ở một mình.”

Về việc đi cắm trại một mình này, An Tự có thể hiểu được, cậu vốn dĩ yêu thích cắm trại, hồi còn học đại học còn tham gia mấy câu lạc bộ có liên quan đến nó.

Anh vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Hà Lạc Thư tiếp tục nói, nhưng mà sắc mặt Hà Lạc Thư đột nhiên trở nên kỳ quái, An Tự bỏ tay xuống, lên tiếng hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

Ánh nhìn của Hà Lạc Thư có chút mông lung, hơi hoài nghi chính mình, lí nhí nói: “Sau đó… sau đó đột nhiên có một ngày, hai người thông báo đã kết hôn rồi.”

An Tự: “?”

An Tự: “Tại sao?”

Vẻ mặt Hà Lạc Thư phức tạp: “Tôi cũng không rõ mà… đợi đến khi tôi biết được chuyện này, thiệp cưới của hai người đã ở trên bàn của tôi rồi…”

An Tự: “...”

Vẻ mặt của An Tự cũng phức tạp không kém, hiện tại cậu có chút nghi ngờ, bản thân mình thật ra không phải là đang mất trí nhớ, mà là thật sự xuyên đến một thế giới song song khác rồi, và trong cái thế giới song song này, cậu bị điên.

Không thì làm cách nào có thể giải thích được, tại sao cậu lại đột nhiên kết hôn với Chu Đình Dực?

Đợi đã, không đúng, có khi giữa hai người có một thỏa thuận hợp tác nào đó thì sao? Hoặc có thể nói, bởi vì đã xảy ra chuyện gì đó, vậy nên hai người họ đang kết hôn giả?

Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt An Tự sáng lên, tràn đầy hy vọng nhìn về hướng Hà Lạc Thư, vừa mở miệng ra liền hỏi: “Tôi với Chu Đình Dực có phải là có thỏa thuận kết hôn, hay là anh ta ép buộc tôi?” Lời này vừa nói ra khỏi miệng, cậu liền ngơ ra.

Hoặc có thể giữa bọn họ có một hợp đồng bí mật không bình đẳng nào đó, nếu như cậu không cẩn thận để lọt ra ngoài, đợi đến khi Chu Đình Dực biết được, hắn tống tiền cậu thì phải làm sao?

Vì vậy, sau khi nói ra câu nói đó, An Tự lại thay đổi thành ý nghĩa khác: “Tình cảm của hai chúng tôi… như thế nào?”

“Tình cảm sau khi kết hôn?”

“Ừm.”

An Tự hít một hơi thật sâu, những từ ngữ này nghe sao mà ngứa tai quá.

“Mặc dù tôi… nhưng nói thật lòng thì… vẫn khá tốt đó.” Hà Lạc Thư bất đắc dĩ nói “Chủ tịch Chu đôi lúc sẽ đến đón anh tan làm, nhân viên của công ty cũng nói thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai người ra ngoài đi dạo cùng nhau. Không chỉ có thế, anh ấy đối với nhân viên công ty chúng ta cũng rất tốt, hay tự mình bỏ tiền ra mời bọn họ ăn khuya…”

Đậu má…

An Tự mơ hồ nghe thấy tiếng động phát ra từ nội tâm của mình.

Mặt cậu trắng bệnh, còn định dùng tay tự nhéo đùi mình, kết quả vừa muốn nhét tay vào trong chăn, không cẩn thận cử động làm ảnh hưởng đến vết thương trên vai, cơn đau nhức như bị kim châm lan từ vết thương ra khắp người, đau đến mức đầu óc trở nên hồ đồ, đổ một tầng mồ hôi.

“...”

“Vết thương bị đau sau? Aiya aiya, chậm chút chậm chút… anh muốn làm gì? Để tôi để tôi!” Hà Lạc Thư bị động tác và bộ dạng cau mày đầy đau đớn của An Tự dọa cho một trận, vội vàng chạy lại muốn đỡ người, nhưng ngay tức khắc đã bị An Tự bình tĩnh ngăn lại.

“Không sao…” An Tự hít sâu một hơi, cam chịu số phận nằm lại giường bệnh, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xoá, đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

Không phải mơ.

Vì vậy, loại trừ cách giải thích không khoa học, hiện tại cậu đang ở trong thế giới thật.

“Chủ tịch, anh thật sự không sao chứ…?” Hà Lạc Thư có vẻ còn căng thẳng hơn cả An Tự, nếu như bị thương vào viện không phải là An Tự, mà là bản thân cậu ấy, ngũ quan thanh tú đã sớm nhăn lại thành một cục vì đau đớn rồi.

An Tự không trả lời câu hỏi của Hà Lạc Thư, nhẹ nhàng nói: “Mấy giờ rồi?”

Hà Lạc Thư liếc nhìn đồng hồ, đáp: “Sắp mười giờ rồi.”

“Vậy cậu về trước đi, tôi ngủ một lát.”

Hà Lạc Thư không yên tâm, bây giờ An Tự mất trí nhớ rồi, trạng thái vô cùng không ổn định, cậu ấy lại kể nhiều chuyện như vậy, chắc chắn cậu sẽ không thể tiêu hoá hết được. Người thông minh đều có thể nhìn ra được, bây giờ An Tự nhất định đang hoài nghi nhân sinh.

Những người mất trí nhớ trong phim truyền hình đều như vậy đó.

Chủ tịch, anh vất vả rồi. QAQ

“Tôi thật sự không sao, cậu quay về đi, mấy hôm nay vất vả cho cậu rồi.” An Tự nhắm mắt lại.

“Không vất vả không vất vả…” Hà Lạc Thư hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của An Tự, nằm trên giường bệnh đắp chăn, nhưng trong chăn không hề phồng lên, chắc chắn lại gầy đi rồi.

“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé! Tôi quay về công ty giúp anh xử lý mọi chuyện, ngày mai tôi lại đến.” Hà Lạc Thư nhịn xuống động tác muốn khịt mũi, đứng dậy khỏi ghế chăm bệnh bên cạnh giường, giúp An Tự đè lại góc chăn. Khi vừa định quay người rời đi, lại nghĩ đến trong túi mình có mang theo thứ gì đó, thế là lấy đồ trong túi ra nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn đầu giường, giọng nói cũng nhỏ hơn vài phần: “Tôi mang điện thoại mới cho anh, cái điện thoại cũ của anh bị hỏng rồi, chỉ còn lại thẻ sim. Nếu như anh buồn chán có thể lên mạng… vậy tôi đi trước đây.”

An Tự không phản ứng, cậu biết nếu như mình có phép lịch sự thì nên nói với người ta một tiếng cảm ơn. Nhưng hiện tại cậu thật sự không có tâm trạng, vừa rồi động đến vết thương rất đau, chỉ đành nhắm mắt lại không thèm cử động, không ngờ tới là cậu thật sự ngủ mất rồi.

Đợi đến khi An Tự tỉnh dậy lần nữa, sắc trời bên ngoài đã tối, cô y tá nhỏ vừa đúng lúc mang bữa tối đi vào.

Cô nâng cao đầu giường lên, giúp An Tự có thể ngồi dựa vào giường, sau đó nhanh chóng dọn bàn ăn ra, bày sẵn bữa tối lên, cười nói một câu: “Chúc anh dùng bữa ngon miệng.”

Y tá nhỏ nhận được câu cảm ơn của An Tự, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

Tay trái An Tự cầm đũa, đánh giá cháo trắng và món ăn kèm trước mặt một chút, cảm thấy thật sự không có chút khẩu vị nào, thế là lại đặt đũa xuống.

Cậu ngồi như vậy một lúc, cảm thấy hơi khát, muốn uống chút nước, vừa định vươn tay đến tủ đầu giường lấy cốc nước, kết quả lại nhìn thấy chiếc điện thoại mà Hà Lạc Thư để lại trước khi rời đi.

Trong vô thức, tay của An Tự đang phân vân lựa chọn giữa cốc nước và điện thoại mới, cuối cùng vẫn chọn điện thoại.

Giao diện của chiếc điện thoại mới vẫn còn ở hình ảnh gốc, màn hình cảm ứng rõ ràng rất khác với kiểu dáng cũ trong trí nhớ của cậu, thao tác sử dụng vẫn còn chưa quen.

An Tự nheo mắt tìm kiếm cài đặt, phát hiện ra trên góc màn hình là hệ thống trình duyệt.

Mở app ra, giao diện của hệ thống trình duyệt xuất hiện, An Tự trượt xuống lướt qua các trang tin tức được đề xuất.

Gần đây không có tin gì hot, tin tức liên quan đến việc cậu bị tai nạn xe phải lướt xuống một lúc mới có thể nhìn thấy được.

Tin tức chính là như vậy, mỗi ngày hầu như đều xảy ra những chuyện mới, vả lại những câu chuyện đó chỉ có thể trở thành chủ đề trong bữa ăn hoặc bàn trà, sau đó sẽ đi vào quên lãng.

An Tự ấn vào tin tức mới nhất, đọc qua một chút.

Nội dung không có gì hay ho, chỉ là kể lại những chuyện đã từng xảy ra một cách máy móc, giống như đại đa số bài báo công nghiệp vậy, đến cả ảnh kèm theo cũng là một bức ảnh không thể nhìn rõ được hiện trường - hình ảnh chính là một chiếc xe thương vụ màu đen bị đâm đến biến dạng, còn lại chẳng có thứ gì nữa.

An Tự đóng trang tin tức lại, lướt lên quay trở về đầu trang, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thanh tìm kiếm, chậm rãi nhập vài chữ lên trên.

[Hôn lễ An Tự Chu Đình Dực]

Con trỏ chuột nằm sau chữ “Dực” liên tục nhấp nháy.

Tim của An Tự đập dữ dội trong l*иg ngực, dần dần đồng nhất với tốc độ nhấp nháy của con trỏ chuột trên thanh tìm kiếm.

Cậu trở lên căng thẳng lạ thường, răng cắn chặt vào nhau.

Khi đầu ngón tay chạm vào màn hình, một cảm giác lành lạnh truyền đến, hình ảnh lập tức nhảy ra, bởi vì là điện thoại mới, độ nhạy tốt, thời gian cộng lại thậm chí không tới hai giây.

Kết quả tìm kiếm dựa vào từ khoá hiển thị trên màn hình, ở trên cùng có một đoạn video.

An Tự mím môi mở video ra, vô thức điều chỉnh âm lượng xuống thật thấp.

Đoạn video có độ sắc nét rất rõ ràng, địa điểm quay hình như là một vườn hoa, nơi đó đã được trang hoàng thành một lễ đường long trọng, được trang trí vô số dây ruy băng cùng với bóng bay; khách mời đều mặc những bộ lễ phục trang trọng đẹp đẽ, họ lần lượt đứng thẳng người dậy, trên bàn tiệc hình tròn được phủ một tấm khăn màu trắng có một lớp ren tinh tế, cùng mỉm cười vỗ tay nhìn về một hướng.

Nhạc đám cưới được vang lên, tiếng kèn lớn vang vọng khắp cả vườn hoa, đồng thời máy quay dần dần phóng to, cuối cùng dừng lại một vị trí, trong màn hình xuất hiện một thảm đỏ vô cùng dài.

Hai bên thảm đỏ là hai hàng hoa đồng* nhỏ nhắn mặc những chiếc váy đáng yêu, những cánh hoa hồng được những bàn tay nhỏ bé trân trọng tung lên không trung, hoà vào nhau tạo thành một cơn mưa bằng cánh hoa vô cùng thơ mộng.

*Hoa đồng: Những đứa trẻ được tung hoa trong đám cưới gọi là hoa đồng.

Trong màn mưa hoa này, An Tự mặc một bộ lễ phục bằng tây trang màu trắng tinh khiết đang chậm rãi bước vào, trên người cậu chỉ có hai màu trắng và đen, mái tóc đen bị làn gió thổi nhẹ nhàng bay lên, đôi mắt đen láy sáng ngời, làn da trắng nõn mềm mại.

Cậu chậm rãi bước đi dưới ánh đèn sân khấu, nhịp bước vững vàng, đôi vai thẳng tắp.

Nhưng mà hiện tại, An Tự đang dựa vào thành giường bệnh, cậu với cái người đang tràn đầy nhiệt huyết trong đoạn video kia rõ ràng trông khác hẳn nhau. Lướt qua thời gian và không gian trong đó, bọn họ vốn dĩ là cùng một người, thế nhưng lại có chỗ nào đó không giống.

Tâm trạng của An Tự dần dần trùng xuống, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện ra một sự thật, chính là bản thân mình trong đoạn video này, thế mà trông có vẻ vô cùng hạnh phúc.

Cho dù là năm đó nghe lời tiên tri nói trái đất sắp diệt vong, cậu cũng không cảm thấy khó chịu và sợ hãi như bây giờ.

Lẽ nào cậu thật sự (...) Chu Đình Dực rồi?

Cái động từ trong ngoặc đó, cậu đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không! Nhất định là cậu nhìn nhầm rồi.

Đoạn video vẫn đang phát, phần lễ của buổi kết hôn này cuối cùng cũng vào phần quan trọng, An Tự bừng tỉnh lại, nhìn thấy bản thân mình trong màn hình sắp đi đến cuối thảm đỏ. Chính vào lúc này, góc quay một lần nữa được thay đổi, lần này đổi thành góc nhìn về phía sân khấu chính.

Ngoài màn hình, đôi mắt của An Tự dần dần mở lớn.

Bởi vì cậu nhìn thấy Chu Đình Dực.

So với trong trí nhớ của An Tự, Chu Đình Dực này hoàn toàn không giống như vậy, người này đến cả tính tình cũng thay đổi rồi sao?

Hắn mặc một bộ lễ phục giống y hệt với An Tự trong video, vai rộng eo thon, tóc được tạo kiểu gọn gàng, để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sắc sảo tràn ngập ý cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp tạo thành một độ cong hoàn mỹ, đang nở nụ cười hạnh phúc.

Hắn cứ như vậy đứng giữa sân khấu, trước mặt vị mục sư đáng kính, dõi theo An Tự từng bước từng bước đi về phía mình, cuối cùng đỡ lấy bàn tay mà An Tự đưa ra.

An Tự nhìn thấy hai tay của bọn họ mười ngón đan vào nhau.

“...”

Mục sư bắt đầu đọc lời thề của đám cưới, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chúc phúc nhìn về phía cặp đôi.

Bọn họ trao nhẫn, bày tỏ lòng chân thành với nhau.

“Bây giờ, mời hai vị chú rể hôn nhau…”

Video chợt ngừng lại.

An Tự xoa xoa đầu ngón tay vừa ấn nút dừng video, hít thở sâu vài cái.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

An Tự không ngừng niệm câu này trong lòng.

Cậu từ nhỏ đến lớn đều không nhạy bén với tình cảm, cho dù trong nhà xảy ra chuyện, cậu đều có thể bình tĩnh xử lý.

Nhưng mà, kể từ khi lên đại học và quen biết với Chu Đình Dực, số lần tâm trạng cậu thất thường tăng lên đáng kể, mấy ngày nay vừa mới tỉnh táo lại một chút, bây giờ huyết áp đột nhiên tăng cao hơn.

Cậu di chuyển ngón tay, ấn vào “dislike”, xóa hết lịch sử tìm kiếm, tắt trang tin tức, khoá màn hình điện thoại.

Một loạt động tác được hành động rất nhanh.

An Tự chỉ hận không thể ném cả cái điện thoại này ra ngoài cửa sổ, nhưng sau khi nghĩ lại, điện thoại là Hà Lạc Thư mang đến, không nên ném. Thế nên chỉ đành thực hiện biện pháp mắt không thấy tim không phiền, cất điện thoại vào trong ngăn tủ đầu giường.

Ngăn kéo đóng lại, kêu lên một tiếng “cạch”, vừa đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên.

An Tự điều chỉnh lại cảm xúc, ngồi ngay ngắn, dùng giọng nói mà bản thân cảm thấy là bình tĩnh nhất để lên tiếng: “Mời vào”.

Người đẩy cửa bước vào là bác sĩ Hoàng - bác sĩ trị liệu của cậu, An Tự không ngờ bác sĩ sẽ đến vào khoảng thời gian này, cảm thấy có chút ngạc nhiên, hỏi có chuyện gì.

Bác sĩ Hoàng có vẻ mặt hiền lành, nụ cười dễ mến, nhưng lần này sắc mặt ông ấy có chút nghiêm trọng.

Lông mày của An Tự dần dần cau lại.

“Tôi vừa mới nhìn qua một chút kết quả kiểm tra hôm nay của cậu…” Hai tay của bác sĩ Hoàng đặt trước người, giọng nói thận trọng, chính là dùng tốc độ rất chậm để nói chuyện.

Lòng An Tự vô thức nóng lên.

“Không có vấn đề gì lớn, có lẽ sẽ sớm được xuất viện.”

An Tự: “...”

An Tự: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần khách khí, cơ thể của cậu hồi phục thật tốt mới chính là chuyện vui nhất của chúng tôi. Có điều…”

Tâm trạng của An Tự không dễ dàng mới dịu xuống, bây giờ lại bị câu “có điều” này dọa nhảy dựng lên.

Bác sĩ Hoàng nâng tay đẩy gọng kính, trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Còn có một chuyện tôi nghĩ rằng nên nói cho cậu biết. Ngài Chu Đình Dực đã tỉnh lại rồi, chính là vào tối hôm qua, nhưng tình huống của cậu ấy… không tốt lắm.”

“Tình huống… không tốt lắm?”