Chương 1

1.

Khi tôi phát hiện ra em gái mình là nữ chính của một cuốn truyện ngược, chỉ trước lúc em kết hôn với Mạnh Vu Thiền chưa đầy ba tiếng.

Tôi nhanh chóng bảo em bỏ trốn, rồi mặc váy cưới.

Chậc chậc, thấy ngực hơi trống trải, tôi bèn nhét hai cái bánh bao hấp to vào.

"Anh!" Em gái tôi vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại: "Anh phải bảo vệ mông của mình thật tốt, chờ em quay lại nhà họ Mạnh cứu anh!"

Tôi:……

Em gái tôi Hứa Tri Vũ và tôi cùng một mẹ, chúng tôi giống nhau về cả ngoại hình và chiều cao, hơn nữa tôi có thể bắt chước giọng nói nên không ai nhận ra rằng cô dâu đã thay đổi trong suốt chặng đường.

Có lẽ chú rể Mạnh Vu Thiền cũng sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Bởi vì vốn dĩ thằng cha này không hề tới!

Chỉ có quản gia trẻ trong bộ tuxedo đen ung dung đến muộn.

Anh ta đeo kính gọng vàng, nhân mô cẩu dạng*: "Cô Hứa, thiếu gia đã vào chùa tu dưỡng rồi."

(*) Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Tóm lại chỉ đến để báo với tôi một tiếng?

Tôi đứng một mình trên lễ đường.

Những vị khách xung quanh nhìn tôi với ánh mắt vừa tò mò vừa cảm thông.

Đám cưới xa xỉ thế kỷ này trở thành trò cười vì sự vắng mặt của chú rể.

Nếu chúng tôi không bất ngờ đổi cô dâu thì người gánh chịu tất cả chuyện này sẽ là em gái tôi, nghĩ mà phát bực.

Tôi cầm mic lên, bóp giọng nói: “Ồ! Thì ra chồng tôi mới đi tu!"

“Lâu quá không thấy ai đến, tôi còn tưởng là đưa đám ở đâu!

"Mọi người đừng khách sáo nhé. Tuy hôm nay chồng tôi đi vắng nhưng mọi người cứ ăn uống bình thường đi!"

Mặt người quản gia tối sầm lại.

Anh ta kéo tôi xuống khỏi sân khấu: "Hứa Tri Vũ, đừng có quá đáng!"

Anh ta đe dọa: "Đừng quên, nhà họ hứa các người..."

Tôi sợ muốn chết.

Tôi vội nói: “Xin anh, trời lạnh rồi, mau để nhà họ Hứa phá sản đi!”

Sau khi cha mẹ chúng tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, đám súc sinh họ Hứa kia ỷ vào anh em chúng tôi tuổi còn nhỏ, không chỉ ngầm chiếm gia sản mà còn luôn bắt nạt chúng tôi.

Cũng chính họ ép em gái tôi lấy Mạnh Vu Thiền.

Đừng nói phá sản, dù họ bị xe tông, tôi cũng sẽ xin tài xế nhường ghế lái rồi đạp mạnh ga.

Người quản gia im lặng.

Tôi vô cùng thất vọng.

Tôi giận dữ nói: "Không làm được thì đừng sủa bậy!"

2.

Vào đêm động phòng, Mạnh Vu Thiền đã về.

Hắn ấy mặc một bộ tăng phục trông rất đắt tiền, cầm một chuỗi hạt Phật trông cũng rất đắt tiền trên tay.

Có cảm giác con quỷ nghèo như tôi, đến Phật cũng không độ.

Hắn nhìn tôi đang nằm trên giường với ánh mắt chán ghét: "Cô đừng mơ tưởng nữa, tôi sẽ không chạm vào cô."

Tôi cười khẩy.

Ai chạm vào ai?

Cởϊ qυầи ra, anh đây còn lớn hơn chú.

Mạnh Vu Thiền nói xong, bèn thờ ơ ngồi thiền dưới đất, bắt đầu niệm Phật.

Niệm niệm niệm, niệm đến viêm gân luôn đi.

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét: "Ồn ào quá, ra ngoài mà niệm!"

Hắn nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.

"Hứa Tri Vũ, cô có tin tôi khiếm nhà họ Hứa..."

Chết tiệt, mắy lặp thì tôi từng thấy rồi, nhưng tăng lặp thì lần đầu thấy.

Tôi mất kiên nhẫn: “Làm ơn để họ Hứa phá sản nhanh đi!"

"Có giỏi thì đêm nay phát động chiến tranh thương mại luôn, không được thì cút nhanh."

Tôi vừa tắt đèn vừa chửi: “Đồ vô dụng!”

Mạnh Vu Thiền tức giận, hắn ném chuỗi hạt đi, đánh mạnh vào mặt tôi.

Chậc, là công kích vật lý.

Tôi đau đớn.

Lúc này, điện thoại của Mạnh Vu Thiền vang lên.

Ghi chú là Mạc Vi.

Một bông hoa nổi tiếng bấy giờ, mỹ nhân trong làng giải trí. Đây cũng là nhân vật nữ phụ độc ác luôn chen giữa em gái và Mạnh Vu Thiền trong cốt truyện mà tôi đã xem.

Nghe nói, Mạnh Vu Thiền vì yêu cô ta nên mới không được bước vào cửa Phật.

Phật của tôi xui xẻo ghê, suốt ngày nhặt phải rác.

Tôi lao tới giật lấy điện thoại của hắn, ấn nhận.

Đồng thời đấm vào sống mũi của Mạnh Vu Thiền.

Hắn kêu một tiếng thảm thiết.

Người bên kia điện thoại lập tức lo lắng hỏi: "Anh Thiền, anh bị sao vậy?"

Tôi ra vẻ cổ quái: “Chào chị Vi, anh Thiền của chị đang bị em ngược đãi!”

"Nếu đưa tôi năm triệu, tôi sẽ không đánh anh ta."

Mạc Vi im lặng.

Tôi quay sang mắng Mạnh Vu Thiền: "Thấy chưa, hàng lỗ, mày còn không đáng giá năm triệu!"

Mạnh Vu Thiền bị cơn giận của tôi hại xỉu.

Tôi vừa giẫm lên ngực hắn, vừa nhặt chuỗi hạt điên cuồng đập vào mặt hắn.

"Chồng ơi, dậy đi chồng!"

Đột nhiên, cửa phòng chúng tôi bị đẩy ra.

Người vừa bước vào cửa như bị đóng băng, nhanh chóng quay lưng đóng cửa lại.

Anh ta là người cầm quyền thực sự của nhà họ Mạnh, chú út của Mạnh Vu Thiền, Mạnh Thời Tự.

Mạnh Thời Tự luôn nổi tiếng trong giới là người lạnh lùng ít nói, lúc này quay đầu đi như không biết phải nói gì với tôi.

Mạnh Vu Thiền vẫn còn ngất xỉu.

Tôi và Mạnh Thời Tự nhìn nhau.

Tôi nuốt nước bọt, giả bộ nói: “Chú út à, chút trò tình thú thôi.”

Mạnh Thời Tự: “Cô thưởng cho hắn thế nào?”

Tôi:?

Chú đang nói cái gì vậy?

Mạnh Thời Tự ho nhẹ: “Tôi tới nói cho cô biết, tiệc cưới hôm nay tôi đã giải quyết ổn thỏa, bên ngoài sẽ không có tin tức gì, cô không cần lo lắng.”

Anh ta đến gần, liếc nhìn Mạnh Vu Thiền: "Để Vu Thiền cho tôi, tôi sẽ dạy cho nó một bài học."

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta,một lúc rồi đáp "Vâng".

Mạnh Thời Tự cau mày, ngồi xổm xuống, nhấc mắt cá chân của Mạnh Vu Thiền, kéo hắn ra ngoài.

Phần thân trên của Mạnh Vu Thiền bị kéo lê trên đất, va vào chân giường, bàn, ghế.

Bộp bộp bộp!

Mạnh Thời Tự dường như không nghe thấy, tàn nhẫn như sát nhân kéo xác.

Tôi thực sự nghi ngờ rằng anh ta muốn nhân cơ hội gϊếŧ Meng Vu Thiền, độc chiếm gia sản nhà họ Mạnh.

Tôi hét lên: “Chú ơi, nhẹ nhàng chút.”

Đừng chết trong phòng tôi.

Chết ở ngoài thì được.

“Ồ.” Giọng điệu của Mạnh Thời Tự hơi buồn.

Ra đến cửa, anh nhẹ nhàng nói: “Đêm lạnh lắm, đi ngủ sớm đi.”

Tôi: ?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chú Mạnh cũng thích em gái tôi à?

3.

Trong cốt truyện tôi nhận được, em gái tôi bị ép cưới Mạnh Vu Thiền để có tiền chữa bệnh cho tôi.

Lúc đầu, Mạnh Vu Thiền chỉ lạnh lùng với em ấy.

Sau đó, dưới cái bẫy của Mạc Vi và quản gia của hắn, Mạnh Vu Thiền bắt đầu ngược đãi em gái tôi.

Một cái tát vào mặt có thể làm thủng màng nhĩ, một cú đá có thể gây sẩy thai, mấy bộ truyện xưa phần lớn đều dùng thủ đoạn này để tra tấn người phụ nữ.

Đến cuối cùng em ấy không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này mà tự tử, hắn bừng tỉnh, nhận ra rằng mình đã yêu em ấy.

Đoạn kết có viết: “Phật tử cao quý cuối cùng cũng rơi xuống trần gian thua trong tay nàng. Nhiều năm sau đó, đêm đêm ngài quỳ gối trước Đức Phật chỉ để cầu nguyện về kiếp sau."

Cả đời tôi chưa bao giờ thấy thằng nào đê tiện nào như vậy.

Mấy tên cặn bã ngu ngốc như Mạnh Vu Thiền, kiếp sau phải bị người ta chà đạp như đất, bị ghét bỏ, bẩn thỉu như bùn dưới giày.

Dưới bình luận vẫn có một đám người khóc lóc, thương tiếc cho nam chính thật sự sống thanh đăng cổ nhật* cả đời.

(Trong "thanh đăng cổ phật, liễu thử nhất sinh": lời Võ Tắc Thiên nói với Lý Thế Dân trước khi vua băng hà, có ý khi vua chết, bà sẽ xuất gia.)

Cái này khó nói lắm, tôi chỉ có thể nói rằng có những người yêu đàn ông đến mức ngay cả tôi, một người đàn ông, cũng không thể hiểu được.

Nữ chính bị tra tấn đến chết, còn nam chính thì cô độc cả đời!

Ha ha.

Đừng yêu nhiều quá.