Chương 3: Xác định mối quan hệ

Tình cờ học trưởng Chu Thành đi làm cùng bộ phận có người mở một tiệm bánh mới đối diện với công ty nơi Chu Thành làm việc, ông chủ muốn tìm người hỗ trợ. Anh hỏi cô có thời gian để đi không, một tuần chỉ đi làm vài ngày.

Chu Thành rất chiếu cố cô khi còn đi học và cả hai thường xuyên giữ liên lạc sau khi anh tốt nghiệp.

Tiệm bánh cách trường không xa, cuối tuần đi làm sẽ không bị trễ giờ học nên cô đồng ý.

Cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của ngày hôm qua,không muốn vào phòng ngủ để thay quần áo trước khi cơn giận của người đàn ông kia lắng xuống , vì vậy cô sẽ phải đối mặt với anh ta một lần nữa. Tôn Phỉ Phỉ tìm thấy một bộ quần áo trong giỏ giặt mà chưa kịp giặt, cô không quan tâm nó có bẩn hay có mùi hay không.

Cô mừng vì chưa có thói quen bỏ túi vào phòng ngủ.

Đang thay quần áo, trên máy giặt nhìn thấy qυầи ɭóŧ của nam nhân, chán ghét cầm lên ném xuống chiếc sọt bên cạnh, lại thấy bên trong có cả áo khoác và quần.

Cô tự hỏi rằng người đàn ông này ngày thường đối với cô ngại đông ngại tây, nhưng anh ta không ngại vứt quần áo linh tinh với cô.

Tôn Phỉ Phỉ rửa qua mặt chải đầu rồi ra cửa

Sau khi bắt xe buýt đến cửa hàng và mặc quần áo đi làm, Phỉ Phỉ nhớ ra rằng mình chưa ăn sáng. Cô chào chủ quán rồi đi vào quán ăn sáng bên kia đường, định ăn một tô hoành thánh.

Cửa hàng mở được đầu năm , tòa nhà nhìn khá cũ kỹ, nhưng rất nhiều khách. Tôn Phỉ Phỉ lui tới vô số lần đến ông chủ cũng biết cô ấy, đôi khi ông ấy sẽ đặt thêm một vài hoành thánh cho cô ấy.

Tôn Phỉ Phỉ chào chủ quán . Vừa ngồi xuống thì không ngờ Chu Thành cũng ở đây

Chu Thành vẫy tay kêu qua ngồi cùng. Phỉ Phỉ xoay người qua ngồi đối diện anh.

"Học trưởng cũng ăn hoành thánh ở đây sao ạ?”

Chu Thành lau đôi đũa rồi đặt trước mặt Tôn Phỉ Phỉ

“Hoành thánh ở đây mang hương vị quê hương ”.

Tôn Phỉ Phỉ nhớ rằng quê hương của Chu Thành cũng ở thị trấn Tinh Sa

Vào năm thứ nhất, các câu lạc bộ trong trường đều gấp rút tuyển người mới đến, với hy vọng có thể tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp khóa đào tạo nhân vật của mình, cô bối rối đăng ký vào một câu lạc bộ kịch. Lúc đó Chu Thành là phó chủ nhiệm , khi cô tự giới thiệu, Chu Thành đọc thêm vài lần , sau đó mới biết hai người là đồng hương.

Hầu hết học sinh ở thị trấn đều bỏ học sớm để đi làm sau khi học hết cấp 2, điều kiện gia đình không tốt, thậm chí ít có khả năng học đại học. Gặp được Chu Thành làm cô có một loại thân thiết đặc biệt.

Ông chủ mang hoành thánh đến. Tôn Phỉ Phỉ đói đến nỗi trong phút chốc quên mất rằng miệng mình đã bị tên khốn đó cắn, kết quả làm vết thương đau đến cắn răng . Bất lực đành phải đổi thành miếng nhỏ . Cô từng chút một cắn nhỏ, trong mắt Chu Thành giống như một chú thỏ con.

Anh cũng để ý đến vết thương trên miệng cô và ngập ngừng hỏi :

"Miệng em bị sao vậy?"

Cô ấy dường như đã chuẩn bị câu trả lời từ lâu, và nhanh chóng trả lời:

"Buổi sáng mặc quần áo, không đứng vững liền đập vào bàn ạ ."

Vết thương do va chạm vào bàn có thể giống vết cắn?

Chu Thành không vạch trần sự dối trá khập khiễng của cô, anh chuyển chủ đề:

"Tôn Phỉ Phỉ, em có bạn trai sao?"

Cô vừa ăn vừa lắc đầu :

"Không có."

"Vậy, em thấy tôi thì sao?"

Anh hỏi một cách thản nhiên, trong mắt lóe lên sự chờ mong khiến cô hơi bất ngờ. Cô cúi đầu, dùng đũa khuấy phần mì còn lại trong bát , không dám nhìn vào đôi mắt sáng của anh . Sau khi suy nghĩ về điều đó một lúc lâu, và sau đó nửa nghiêm túc và nửa đùa, nói:

" Khá tốt, vừa đẹp trai lại vừa giỏi giang. Anh không biết từ lúc anh tốt nghiệp các tiểu muội muội đều không tới câu lạc bộ, làm chủ nhiệm sầu muốn chớt. Đang không biết có nên mới anh về không . "

Cô lấy một miếng hoành thánh và cắn nó hai lần để che giấu nội tâm hoảng loạn

Chu thấy cô ăn uống chăm chú mà miệng không ngừng nói,trong lòng nhẹ nhàng hơn.

Anh ta giả vờ hỏi lại:

"Anh làm bạn trai của em, em nghĩ sao?"

Tôn Phỉ Phỉ đang uống canh, bị sặc bởi lời nói của anh ,súp đã bị đổ .

Chu Thành vội vàng lấy khăn giấy ngồi xuống bên cạnh cô, vừa vỗ lưng. Phong thái lãnh đạm ban đầu trở nên bực bội, giọng điệu cũng có chút buồn bã:

"Sao vậy, lời tỏ tình của anh đáng sợ vầy à mà làm em giật mình như vậy?”

Cô giật khăn giấy trên tay anh và giả vờ giận dữ :

"Đừng giễu cợt em như vậy."

Vẻ mặ của anh trở lên cứng đờ, sau vài giây im lặng, anh hỏi cô:

"Nếu anh nghiêm túc thì sao? Tôn Phỉ Phỉ, em nghĩ gì về anh?"

Cô hơi khựng lại, bàn tay đặt trên miệng cũng dừng lại . Cô luôn coi Chu Thành như một tiền bối, một người bạn. Lời tỏ tình đột ngột của anh khiến cô lúng túng không biết phải trả lời như thế nào.

Chu Thành khá nổi tiếng ở trường. Cha anh kinh doanh xe hơi và có một nhà máy lớn trong thành phố . Mẹ ở trong một gia đình học giả điển hình, đến ông của là một giáo viên

Chu Thành nét mặt mềm mại, đôi mắt đen láy như ngọc, mũi anh hùng , khóe miệng lúc nào cũng hơi nhếch lên, trông hiền lành vô hại. Anh ấy giống như một người mẹ, anh ấy rất dễ tính và lịch sự khi anh ấy nói chuyện với người khác. Thỉnh thoảng anh ấy sẽ bày ra những trò đùa, và đôi khi anh ấy luôn khiến những cô gái bên cạnh anh ấy không thể chịu nổi.

Tôn Phỉ Phỉ cảm thấy nếu những người như Chu Thành ở thời cổ đại, nhất định phải là loại quý nhân được con gái yêu thích .

Một anh chàng đẹp trai phong độ như vậy đương nhiên có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi, nhưng đều bị anh ta từ chối. Tôn Phỉ Phỉ cảm thấy mình thật tầm thường và bất tài, sao có thể xứng với anh được? Cô bình tĩnh lại và hơi nghi ngờ, nhưng cô thấy ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm như ngọn đuốc, như muốn làm cô tan chảy , cô chợt sững sờ và chùn bước:

"Quá đột ngột, em...... Không phản ứng kịp, em chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ..."

Nói đến phía sau, giọng nói càng ngày càng nhỏ, ba chữ "thích em", ngượng ngùng không nói ra .

Chu Thành nhìn sự khϊếp nhường của cô, anh biết mẹ của Tôn Phỉ Phỉ đã qua đời và cha cô không ở bên cạnh , cô luôn cẩn trọng , sợ làm mất lòng người nên luôn sợ lời nói làm đắc tội người khác, anh thật sự đau lòng.

Chu Thành vén mái tóc xõa ra sau tai, thay đổi giọng điệu thoải mái:

"Anh nói giỡn thui, xem em sợ đến mức nào kìa."

Thấy cô rõ ràng đã nhẹ nhõm , Chu Thành kiềm chế sự cô đơn của mình, nói tiếp:

"Thật ra, anh muốn nhờ em một việc, hai tháng naỳ em có thể làm bạn gái giả của anh được không?"

Không đợi cô trả lời, anh ấy từ tốn giải thích :

"Anh lớn rồi, và ông luôn muốn anh kết hôn càng sớm càng tốt. Cách đây vài ngày, ông gọi điện, nếu năm nay anh không đưa bạn gái về nhà thì anh sẽ không không thể về quê ăn Tết. "

Chu Trừng nói xong, nhìn cô đầy mong đợi. Bề ngoài anh ta có vẻ thoải mái và tự nhiên, nhưng có thể nghe rõ ràng sự loanh nhịp của trái tim anh ta . Lời đề nghị đột ngột của anh khiến cô trở tay không kịp, bảo sao không làm cô giật mình .

Sự ngoan ngoãn mềm mại của cô khiến anh thực sự muốn ôm cô vào lòng và có một khoảng thời gian vui vẻ. Có rất nhiều cô gái theo đuổi anh xinh đẹp hơn cô , thậm chí cô không phải dạng xinh đẹp nhưng mà anh chỉ có cảm tình với cô.

Những lời anh chưa bao giờ dám nói với cô lại tách rời như vậy . Khi anh nhận ra điều đó, lòng bàn tay anh thực sự đã đổ mồ hôi, khi cô chờ đợi câu trả lời của mình, anh đã lo lắng, sau khi nghe câu trả lời của cô, trái tim anh chỉ còn là sự hoang vắng.

Anh không muốn cô ấy nhận ra , vì vậy phải che giấu sự mất mát của mình bằng cách giả vờ rằng nó không quan trọng.

Tôn Phỉ Phỉ vẫn còn một chút khó hiểu, và hỏi :

"Nhưng tại sao anh lại tìm em?"

"Em có nhớ khi còn nhỏ đến chơi nhà anh không? Ông đối với em thật tốt giống như cháu gái vậy. Ông rất thích em, đến giờ vẫn nhớ đến em. Em mà là bạn gái anh thì thật sự ông sẽ rất vui"

Khi anh ấy nói về những điều này, anh ấy vẫn còn nhớ. Khi còn rất nhỏ, bà ngoại thường đưa cô đến chơi nhà Chu , cô bé mặt đỏ bừng bừng, khi gặp người lớn thì lễ phép chào hỏi, giọng nói sang sảng,phản ứng nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên. Ăn xong, cô thấy người lớn dọn dẹp bát đĩa, cũng đi theo tương tự, một đứa trẻ lanh lợi.

Không chỉ ông Chu , tất cả mọi người đều rất thích cô, cho rằng có người trong gia đình có phúc cưới được cô gái nhỏ nhà họ Tôn .

Cô nhớ ông Chu đối với cô rất tốt, trước đây những thứ tốt luôn dành cho cô trước, có khi ngay cả cháu trai Chu Thành cũng không có được.

Tôn Phỉ Phỉ suy nghĩ một lúc, và nói nhỏ :

"Sau một tháng làm sao có thể giải thích với ngươi,chúng ta không thể suốt ngày giả bộ, đúng không?"

Chu Thành lắng nghe sự quan tâm của cô, nhẹ nhàng chạm vào má cô :

"Qua Tết rồ tính. Hơn nữa, có lẽ sau Tết, em sẽ tìm thấy sức hấp dẫn của anh và không muốn buông tay."

Cô gạt bàn tay tinh nghịch của anh ra, và khi nghe thấy câu nói đầy tự tin của anh, cô tức giận véo khuôn mặt điển trai của anh:

"Ồ, em trở nên không biết xấu hổ từ khi nào?"

Hai khuôn mặt của anh bị cô kéo ra, và nó trở nên rất buồn cười. Chu Thành nhìn nụ cười đắc thắng của cô , cười cười không nói gì, để cô tùy ý nghịch ngợm, ánh mắt âu yếm.

Bà chủ ở phía sau nhìn chằm chằm vào hai người đang đùa giỡn, và dùng cùi chỏ đẩy người chồng bên cạnh, nhịn không được mà trêu ghẹo:

" Mới sáng sớm nhìn thật là ghen tị ."

Tôn Phỉ Phỉ đỏ mặt khi nghe những lời của bà chủ , chưa kịp giải thích thì Chu Thành đã giành trước mở miệng

"Cô ấy ăn nhanh đến nỗi bị sặc. Tôi mắng cô ấy vài câu, cô ấy giận tôi khiến bà chủ chê cười rồi".

Mối quan hệ giữa họ đã được thỏa thuận ngầm từ đây

Tôn Phỉ Phỉ không thể phản bác, vội vàng véo vào mu bàn tay của anh. Trong mắt bà chủ hai người như một cặp tình nhân ngọt ngào, không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tốt.

Nhìn thấy cũng không còn sớm, Chu Thành nắm lấy tay Tôn Phi Phi chào ông bà chủ, sau đó đưa cô trở lại cửa hàng.