Chương 4: Ở " Night" bắt gặp họ tán tỉnh nhau

Sau khi Chu Thành rời đi, Vương Dực đến gần hỏi có phải là bạn trai của cô không, vừa thấy hai người đi lại nắm tay nhau.

Điên Vương Nghị hơn cô hai tuổi và là một người rất hay nói. Mới chuyển từ cửa hàng khác đến, đã rất ăn ý với nhau sau hơn nửa năm làm việc cùng nhau ..

Tôn Phỉ Phỉ nghĩ về điều gì đó, và nói với Vương Dực những gì đã xảy ra vừa rồi.

Vương Dực nghe vậy tỏ ý không đồng tình:

"Tôi nghĩ rằng anh ta che giấu sự chân thành của mình trong một trò đùa, vì vậy cậu như đang bị lừa vậy."

Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc:

“ Cậu không phải anh ấy”

"Chậc chậc, không dễ hiểu đâu. Đàn ông này giống đàn bà, sợ bị người mình thích từ chối . Nếu cậu không quan tâm đến anh ta như vậy, đương nhiên anh ta phải tìm cách lấy được. Nếu không, tại sao anh ấy có nhiều phụ nữ theo đuổi như vậy lại chọn cậu ?

"Đó là bởi vì anh ấy thích cậu."

Tôn Phỉ Phỉ dường như muốn làm rõ điều gì đó

Vương Dực bĩu môi, tức giận nói:

"Anh ấy đang tìm bạn gái hay ông nội anh ấy đang tìm bạn gái?”

"..."

Thật ra cô không ngốc, lời Vương Dực nói không hẳn là không đúng. Trước đây, trong nhóm có một sinh viên năm nhất tìm cơ hội tỏ tình với Chu Thành, Chu Thành sắc mặt khổng đổi, cự tuyệt, nói lời cảm ơn rồi nói giờ anh đã có người mình thích. Rồi ánh mắt anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trìu mến đó làm cô mất tự nhiên, hoảng hốt né tránh ánh mắt của anh. Tiểu muội đó nghe xong liền ủy khuất hỏi là ai, không nghe nói anh có bạn gái. Anh chỉ cười cười không nói gì thêm.

Sau hôm đó, cô cố tình tránh mặt Chu Thành. Nhưng cô lại cảm thấy mình đa tâm rồi , dù sao Chu Thành người theo đuổi không phải ít. Họ trở lại dáng vẻ thường ngày . Cô nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng một vài sinh viên trong nhóm bắt đầu gán ghép cô và Chu Thành với nhau dù cố ý hay vô ý, và chọn cô diễn vai diễn phối hợp với Chu Thành. Chủ nhiệm lúc đó liền nửa đùa nửa thật hỏi cô nghĩ gì về Chu Thành, nhưng cô quên mất lúc đó đã trả lời như thế nào, đại loại cô chỉ coi anh ấy như một người anh . Sau lần đó, những người trong đoàn không bao giờ sánh đôi hai người nữa.

Cô sẽ tập trung vào việc học, và không lâu sau khi mẹ cô mất, cô thật sự không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác. Về phía Chu Thành, cô luôn cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Chu Thành thật sự đối với mình có ý, có phải cũng nên xem xét lại không?

Tôn Phỉ Phỉ cả ngày thất thần, lúc nào cũng nghĩ về quá khứ, đầu óc cũng rối bời . Sau khi tan làm mới phát hiện quên điên thoại, liền phải quay lại lấy.

Điện thoại trong phòng thay đồ, cô còn chưa kịp đi vào thì đã nghe thấy một tràng chuông, cô không biết nó đã đổ chuông bao lâu rồi.

Nhấc lên thì thấy là Đường Tri Thâm gọi.

Ôn Thần giống nhau, âm hồn không tan.

Hai người đã có một cuộc cãi vã vào buổi sáng, vì vậy nó sẽ không phải là một điều tốt. Phản ứng lúc đó khiến hắn khó chịu, cô đòi đập vỡ cái lọ , còn không nghe máy.

Cô vừa định cúp máy thì tiếng chuông ngừng lại, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Chu Thành.

"Bạn gái, có cần bạn trai đưa về nhà không?"

Khóe miệng cô ấy nở một nụ cười khó tả , ngón tay nhanh chóng chạm mặt trên bàn phím, và phản ứng rất nhanh,

"Không, em có việc khác phải làm."

Cô vừa gửi xong tin nhắn thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cô dứt khoát cúp máy, nhưng bên kia dường như đang chọc tức với cô. Những cuộc điện thoại dồn dập liên tục khiến căn phòng thay đồ trống trải vô cùng ồn ào, đinh tai nhức óc, cô không thể không nghe máy

Cô bất lực nhấc máy, giọng lộ rõ

vẻ thiếu kiên nhẫn:

"Chuyện gì, nói."

Bên kia không ngờ cô lại tức giận như vậy nên đơ ra một lúc rồi bật cười, trêu chọc :

"Yo, có phải Tôn Phỉ Phỉ đã ăn thuốc nổ không? Hỏa khí lớn như vậy."

"..."

Rõ ràng là vừa rồi điện thoại báo là Đường Tri Thâm , nhưng Tôn Phỉ Phỉ lại nghe thấy giọng Du Thần

Cô ấy không nói, Du Thần lại cười:

"Xem ra Thâm ca ca nói không sai, tính tình càng ngày càng cứng rắn."

Tôn Phỉ Phỉ tự giễu trong lòng và đáp lại mà không cần suy nghĩ:

"Anh ấy có bao giờ nói điều hay ho."

" Anh trai của em sẽ rất buồn khi nghe những gì em nói đấy."

Giọng anh trầm thấp , dung dị nhưng pha chút vui tươi, nghe như thật vậy. Khi lời nói đó lọt vào tai của Nghiêm Úc bên cạnh, anh ta cố ý liếc nhìn Đường Tri Thâm đang cùng Doãn Tú Thanh thân thiết nóng bỏng.

Tôn Phỉ Phỉ biết Du Thần người này nhất quán thích đánh Thái Cực Quyền, vì vậy bỏ qua những lời đùa cợt trong lời nói của anh, cô thẳng thắn hỏi:

"Du Thần, có chuyện gì nói đi."

Thấy cô bộc trực như vậy, Du Thâng cũng đúng lúc ngừng nói đùa, thôi không đi vòng vo với cô nữa , và giọng nói của anh trở lại bình tĩnh trước đây:

"Anh em đều ở trong" Night ". Lâu quá không gặp. Đến đây đi."

"Night " là một quán bar địa phương ở thành phố A, nơi mà các công tử nhà giàu đến giải trí.

Giang Nhất Mạn đã đưa cô đến đó vài lần trước đó, cô ghét bầu không khí hỗn loạn ở đó nhưng ngại nên không nói ra . Những người được gọi là "bạn thân" của Du Thần chỉ là một vài thiếu gia giàu có đi chơi cùng nhau . Trước kia những người đó coi thường cô, họ cũng không chơi cô quá nhiều, cô cũng không chủ động nói chuyện với họ, huống chi là hồi tưởng lại chuyện ngày xưa, chắc họ cũng không biết tên cô.

Cô có cảm giác thật tệ cho mình nếu đi lần này, cô định tìm thứ gì đó để từ chối, chưa kịp nghĩ ra lý do chính đáng thì Du Thần lại nói :

" Anh trai em còn giận . Nếu anh không tới….."