Chương 8: " Truth or Dare" (1)

Khi cả ba người đến Night , gần như tất cả họ đã ở đó đông đủ.

Tôn Phỉ Phỉ nhìn quanh một vòng nhìn quanh, đều là những gương mặt quen thuộc.

Nhìn thấy Giang Nhất Mạn đi tới, một số người không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt. Du Thần là người phản ứng đầu tiên, mang cho cô một ly rượu và không chút do dự giải thích với những người có mặt:

"Mọi người không biết chuyện Giang Nhất Mạn trở về Trung Quốc đúng không? Thực ra, tôi mới biết chuyện cách đây không lâu . Vừa rồi không nói là để tạo bất ngờ cho mọi người. Lần này gọi cho mọi người thật sự là lâu không gặp muốn tụ họp và chào đón Nhất Mạn trở về. "

Đường Tri Thâm cầm lấy ly rượu cho Giang Nhất Mạn, kéo đi , mấy người ngồi ở giữa liền dời chỗ ngồi . Đường Tri Thâm dựa vào sô pha rồi ngồi xuống.

Lúc này không biết là ai lại khơi ra một câu:

"Đường Tri Thâm , hai người sẽ lại hòa hợp chứ?"

"Đúng vậy thì sao?"

Đường Tri Thâm thích thú lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh.

Tất cả những người khác đều sững sờ khi nghe điều đó, bao gồm cả Du Thần, họ không ngờ anh ta lại trả lời như thế này.

Giang Nhất Mạn hơi quay lại nhìn anh . Đáy mắt toát lên vẻ không chút dao động, trước đây cô có thể đọc được suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ Nhất Mạn không thể nhìn thấu anh.

Lúc trước Giang Nhất Mạn bỏ Đường Tri Thâm việc này rất nổi, hầu như ai cũng biết, không biết rõ nội tình thì cũng biết qua loa.

Mặc dù bây giờ sẽ không ai nhắc tới chuyện dằn vặt này nữa, nhưng không thể không tránh khỏi việc họ có ít nhiều nghi ngờ Giang Nhất Mạn, và họ cũng sẽ cảm thấy bất công cho Đường Tri Thâm.

Ngay khi bầu không khí trong hộp trở nên lạnh lẽo , Du Thần vội vàng kêu người phục vụ tìm thêm vài cô gái và một ít đồ ăn, tối nay để mọi người thả ra chơi, chuyện của ai thì của riêng người đó, mọi người thoải mái trở lại .

Mọi người đều tập trung vào Giang Nhất Mạn và Đường Tri Thâm . Sau khi Đường Tri Thâm cùng Giang Nhất Mạn đi vào , Tôn Phỉ Phỉ hoàn toàn trở thành một người trong suốt, thất thần đứng ở cửa . Đúng vậy, cô luôn là người bị bỏ quên trong đám đông, nhưng cô không thể nhịn được cười vào bản thân mình lúc này, tại sao lại gọi cô đến đây vì không ai muốn nhìn thấy cô.

Tôn Phỉ Phỉ tìm một chỗ ngồi trong góc , cô cảm thấy phiền phức của những người đó không liên quan gì đến cô. Đúng lúc này một người phụ nữ đi tới và đưa cho cô một cốc hoa quả . Cô nhìn nó một lúc trước khi nhận ra đó là Doãn Tú Thanh.

Cô ấy không trang điểm đậm như thường lệ , chỉ thoa nhẹ kem nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu kì.

Tôn Phỉ Phỉ thiếu chút nữa không nhận ra .

Giọng nói vô cảm của Doãn Tú Thanh cất lên bằng một giọng nói ấm áp:

"Nhớ ra là cô không uống rượu, giúp cô đổi ly nước trái cây ."

Cô cảm ơn . Nhưng cô thấy khó hiểu, họ không gặp nhau nhiều lần, không nói chuyện với nhau nhưng cô ấy lại nhớ.

"Cô với bọn họ không giống nhau."

"..."

Cô sững sờ một lúc không hiểu ý tứ trong lời nói của DoãnTú Thanh, nhưng cô nghe thấy Doãn Tú Thanh thở dài đầy ẩn ý:

" Nhìn ra cũng thấy tôi cũng chẳng là gì, nữ nhân kia vừa tới, anh ta đã làm như không thấy tôi."

Doãn Tú Thanh trông thất vọng và bất lực rồi uống cạn ly rượu sau khi nói.

Lần này, Tôn Phỉ Phỉ cũng hiểu được ý của Doãn Tú Thanh, Giang Nhất Mạn vừa về anh ta liền chia tay cô ấy.

“ Cô nên cảm tạ vì đã thoát khỏi hắn trước khi cắm sâu vào, nhìn cũng biết là người chẳng có chân tình."

Ngoại trừ Giang Nhất Mạn.

Tôn Phỉ Phỉ không biết tại sao lại đột nhiên nói ra lời như vậy, không chút nghĩ ngợi liền cởi bỏ . Trên thực tế, tổng cộng họ chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí không phải là bạn bè.

Doãn Tú Thanh nhìn sự thờ ơ bình tĩnh của Tôn Phỉ Phỉ, nhưng không ngờ cô ấy lại nói như vậy. Cô nhớ Tôn Phỉ Phỉ là một cô gái lạnh lùng, đến đây không ít lần, mỗi lần được Đường Tri Thâm đưa đến, cô đều yên lặng ngồi trong góc, không đùa giỡn hay gây chuyện. Khi Đường Tri Thâm uống say liền sẽ kêu Tôn Phỉ Phỉ đưa hắn trở về.

Cô ấy từng hỏi Đường Tri Thâm có liên quan gì đến Tôn Phỉ Phỉ, hắn nhìn cô ấy một cách khó hiểu và nói, tôi có thể liên quan gì đến một người quê mùa. Những người xung quanh cũng rất vui khi nghe điều đó.

Doãn Tú Thanh lờ mờ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút vi tế.

" Cô không hiểu anh ấy, lúc hiểu rồi sẽ không cảm thấy như vậy."

Không hiểu sao? Tôn Phỉ Phỉ cảm thấy chính vì hiểu quá rõ nên mới thấy như vậy.

Khi Doãn Tú Thanh nói điều này, mắt cô ấy đang nhìn về một hướng khác.

Tôn Phỉ Phỉ nhìn theo ánh mắt của cô ta, Nghiêm Vũ đang nhìn xuống Giang Nhất Mạn với vẻ mặt rất khó chịu. Giang Nhất Mạn như sắp khóc , Đường Tri Thâm nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô .

Đây là lần đầu tiên Doãn Tú Thanh nhìn thấy hắn dịu dàng như vậy, anh ta chưa bao giờ đối xử với bản thân mình như vậy. Cô ấy cũng đã từng giận dỗi, làm nũng nhưng vô dụng. Người đàn ông lạnh như đá .

Hóa ra thứ mà cô đã cố gắng hết sức để có được chỉ là một điều dễ dàng với một người phụ nữ khác.

Người đàn ông đó có lẽ từ đầu đến cuối cũng chỉ yêu người phụ nữ đó.

Sau khi uống rượu một lúc lâu, bầu không khí trong hộp hơi tăng lên. Nương vào men rượu một người đã gợi ý mọi người chơi game, và một người trong số họ cũng đồng ý vì ngồi không cũng nhàm chán. Nhưng chơi cái gì? Mọi người cũng đề xuất với nhau theo ý kiến

của riêng mình, và cuối cùng quyết định chơi "Truth or Dare".

Người đàn ông bảo mọi người ngồi thành vòng tròn, Du Thần tìm thấy hai chiếc ghế dài, gọi cô và Giang Nhất Mạn lại. Không biết có phải cố ý hay không mà cô tình cờ ngồi bên trái Triệu Công Vân.

Giang Nhất Mạn ngồi chéo đối diện với cô, họ kề đầu vào nhau không biết đang nói chuyện gì, đôi mắt Giang Nhất Mạn vẫn đỏ hoe, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười. Nghiêm Úc ngồi bên cạnh Đường Tri Thâm, người phụ nữ khoác tay anh ta lần nay không giống lần trước, nhưng cũng rất hấp dẫn, mặc một chiếc váy đen ngắn cũn cỡn, làn da trắng nõn, như bị lột sạch vỏ .

Khi Tôn Phỉ Phỉ ngồi xuống, Triệu Công Vân kêu tên cô, chắc hẳn anh ta đã uống không ít rượu, nói có chút không rõ ràng lắm. Khi đến gần, có thể ngửi thấy rõ ràng một mùi rượu nồng nặc.