Chương 10: Khép nép 2

Chuyển ngữ: Team sunshine

Rõ ràng Đàm Thương thở phào một hơi nhưng thật sự không thể ngồi thêm được nữa, anh nói: “Anh, em thấy hơi tức ngực khó chịu nên muốn về trước, chỗ ba...”

“Trước đó ba gọi điện nói có việc không đến được, vừa nãy anh chưa kịp nói, thể chất em yếu ớt từ nhỏ, mau về sớm nghỉ ngơi đi.”

Anh trai của Đàm Thương vừa dứt lời, Đàm Thương đã giống như nhận được thánh chỉ, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Đàm Thương đi đến cửa mới nhận ra Tô Huỳnh vẫn ngồi im như tượng Bồ Tát, quay đầu gọi cô một tiếng: “A Huỳnh?”

Tô Huỳnh vốn đang nghĩ chắc hẳn lúc này Đàm Thương không thèm để ý đến cô nữa, định đợi anh đi khỏi rồi sẽ tìm cơ hội rời đi, nhưng Đàm Thương không chỉ không quên mất cô mà còn dùng giọng điệu vô cùng thân mật đó khiến dạ dày Tô Huỳnh cuộn lên, chỉ hận không thể nôn hết chỗ cơm ăn lúc tối qua ra ngoài.

Nhưng sợ sẽ chọc giận Đàm Thương nên Tô Huỳnh vẫn đứng dậy, trước khi quay người, khóe mắt còn nhìn thấy anh trai của Đàm Thương đang nhìn cô, ánh mắt có chút gì đó khiến người ta khó chịu không thể nói thành lời.

Tô Huỳnh vội vàng cúi đầu, tăng tốc theo Đàm Thương ra ngoài.

Đàm Thương bước lên chiếc xe vừa đưa anh tới, Tô Huỳnh không muốn đi theo nữa, cô đứng trước cửa xe cúi người nhìn vào trong rồi nói: “Anh Đàm, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi...”

Còn chưa kịp nói xong thì Tô Huỳnh bất chợt bị lôi vào cửa xe đang hé mở, cô hoảng sợ giãy giụa, nhìn vẻ mặt không nén được giận của Đàm Thương: “Có phải cô đang cười nhạo tôi không?”

Tô Huỳnh vội xua tay: “Anh Đàm, anh hiểu lầm rồi, tôi không quen ai hết, không biết gì hết, vừa rồi sợ hãi đến mức hai chân vẫn luôn run lên bần bật, căn bản không nghe thấy hai người nói những gì, chỉ là tôi tan làm không về nhà, chồng tôi sẽ lo lắng cho tôi.”

Năm rưỡi tan làm, bây giờ đã gần chín giờ rồi, bình thường vào tầm này cô và Trương Bác Viễn đã ăn xong cơm tối rồi.

“Vậy thì gọi điện cho chồng cô đi, nói với anh ta tối nay cô không về.” Rời khỏi phòng bao, Đàm Thương từ một con chuột nhắt lập tức biến thành hổ đực, trên mặt không thể nhìn ra vẻ khúm núm vâng dạ vừa rồi, giọng điệu cũng không tràn đầy vẻ lấy lòng nữa.

Tô Huỳnh tức chết đi được, nhẫn nhịn dùng chút giọng điệu nhẹ nhàng cuối cùng nói: “Anh Đàm, tôi...”

Nòng súng nâng lên, lúc này đang dí sát vào ấn đường của Tô Huỳnh.