Chương 11: Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của tôi cũng mạnh lắm đó 1

Đàm Thương nhắc lại một lần nữa với giọng điệu không cho cô cơ hội từ chối: “Gọi điện thoại cho chồng cô, nói với anh ta tối nay cô không về.”

Tô Huỳnh tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tên hèn này chỉ biết bắt nạt cô, chẳng phải mang súng bên người đó sao, lý do gì mà vừa nãy không dám chĩa vào đầu anh trai của mình? Chỉ dám bắt nạt phụ nữ thôi à?

“... Anh Thương, có lẽ anh không biết, tối qua tôi phát hiện chồng tôi nɠɵạı ŧìиɧ, trong lúc nhất thời nóng giận nên mới ra ngoài hẹn hò tình một đêm, tôi và chồng tôi kết hôn hai năm nay, cũng chuẩn bị có con rồi, một tuần trước anh ta dắt một cô gái về nhà, nói là…”

Đàm Thương không còn chút kiên nhẫn để nghe chuyện nhà cô, dùng sức dí nòng súng vào ấn đường Tô Huỳnh: “Tôi bảo cô gọi điện thoại cho chồng cô, không bảo cô gọi cho chuyên mục chuyện tình cảm.”

Anh không chỉ dí súng mà còn giật chốt an toàn giống những gì trong phim cảnh sát hình sự thường diễn, “cạch” một tiếng, suýt nữa làm Tô Huỳnh sợ chết khϊếp ngay tại chỗ. Cô không dám nói lung tung nữa, bàn tay run rẩy rút điện thoại từ trong túi xách ra, sau khi mở màn hình mới nhận ra điện thoại của mình căn bản không có bất cứ tin nhắn nào.

Điện thoại, Wechat, tin nhắn thường, không có gì hết.

Mặc dù công việc của Tô Huỳnh bận đến mức cả ngày chân không chạm đất nhưng may mắn là không cần tăng ca, mà Trương Bác Viễn là giáo viên ngữ văn cấp Hai kiêm chủ nhiệm lớp, phải lên lớp vào giờ tự học buổi tối nên chiều đến sẽ ăn cơm ở trường không về nhà, nhưng kể cả như vậy thì Trương Bác Viên cũng sẽ dành ra chút thời gian để hỏi Tô Huỳnh đã về nhà ăn cơm chưa.

Nếu cô không nhớ nhầm thì hôm nay Trương Bác Viễn không có giờ tự học buổi tối, chắc hẳn đã về nhà trước sáu giờ rồi.

Vì thế nên lúc này có lẽ anh ta và Lăng Linh đang ở nhà quấn lấy nhau.

Nghĩ đến đây, Tô Huỳnh lập tức nhớ đến chiếc bαo ©αo sυ dùng rồi vứt trong thùng rác ở nhà vệ sinh và cả dấu hôn dưới lớp quần áo của Lăng Linh…

Da đầu Tô Huỳnh tê rần, cơ thể ớn lạnh nhưng bỗng nhiên lại thấy chả sao cả.

Cô vứt điện thoại vào túi xách, kéo cây súng đang chĩa vào ấn đường ra, lúc này lá gan của cô còn to hơn cả trời, cô nói: “Qua đêm ở chỗ của anh phải không? Đi thôi anh Đàm, ham muốn tìиɧ ɖu͙© của tôi cũng mạnh lắm đó.”

Hiển nhiên là Đàm Thương cũng nhìn thấy màn hình điện thoại trống rỗng, anh cười mỉa mai một tiếng rồi rút súng lại, cũng không biết điều gì đã khiến anh cảm thấy vui vẻ, vẻ mặt thoải mái nói: “Cút xuống, đêm nay tôi không có hứng.”

Lúc Tô Huỳnh còn đang sững người thì A Uy đã đi đến mở cửa xe, cô nghe thấy tiếng người ở xung quanh mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng xuống xe.

Cái tên Đàm Thương này, có lẽ thần kinh của anh thật sự không được bình thường, chắc là chướng ngại về tâm lý do bệnh yếu sinh lý tạo thành.

Nhưng lúc này Tô Huỳnh cũng chẳng còn tâm trạng đoán mò những thứ này, cô gọi xe về thẳng nhà, vốn đã chuẩn bị bắt gian nhưng về đến nhà mới phát hiện trong nhà không có một bóng người.