Chương 5.1: Trong mộng của mỗi người phụ nữ đều có một Trương Hòa (1)

Trên bàn cơm, Tả Học vươn đũa, ồn ào nói: "Con muốn ăn sò biển nướng phô mai." Cánh tay nhỏ của cậu nhóc quá ngắn nên không gắp được. Chung Bút mắt điếc tai ngơ, ném cho cậu một miếng chanh, ý ám chỉ: "Con chỉ biết ăn, phải đọc nhiều sách vào miễn cho sau này mù chữ, ngay cả chữ cũng không biết." Lời thì nói với con trai, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía của Trương Hòa.

Trương Hòa rất bình thản, một chút phản ứng cũng không có, bưng toàn bộ đĩa sò biển nướng phô mai đặt trước mặt của Tả Học. Tả Học hoan hô một tiếng: "Chú Trương, chú thật tốt." Trước đó cậu nhóc toàn một hai gọi tên Trương Hòa, nhưng lúc này ấn tượng của cậu với anh lại tăng lên thêm một phần, cái miệng nhỏ nhắn cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Chung Bút vẫn im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lên tiếng nói chuyện với anh, anh liền nhìn cô mà mỉm cười. Trong lòng Trương Hòa thầm nghĩ, đứa nhỏ này được giáo dưỡng rất tốt, ôn hòa lễ độ, khi lớn lên chắc chắn rất ưu tú. Anh đưa mắt nhìn người phụ nữ ở đối diện, ríu ra ríu rít náo loạn không ngừng, thật sự cậu nhóc không giống như từ bụng cô chui ra. Trương Hòa cũng không chú ý từ đầu đến cuối Chung Trách vẫn không mở miệng nói câu nào, cứ tưởng anh ta là hướng nội không biết cách nói chuyện. Thẳng cho đến khi tạm biệt, Chung Trách ra dấu tay nói mình phải trở về, bảo lần sau lại đưa Tả Học đến phòng vẽ tranh của anh ta chơi, lúc này anh mới giật nảy mình, ngơ ngẩn tại chỗ, nhưng sau đó vì không muốn người khác thấy được vẻ mặt khác thường của mình, trên mặt anh vẫn duy trì nụ cười, khách khí bắt tay tạm biệt với Chung Trách.

Sau khi Chung Trách đi, Chung Bút nói thời gian còn sớm, muốn đi dạo một chút. Tả Học lập tức nói: "Con muốn ngủ sớm dậy sớm, làm một đứa trẻ ngoan." Chung Bút lườm cậu nhóc, hiểu được con trai đại khái không muốn cô ở một mình với Trương Hòa: "Được rồi, chúng ta về khách sạn trước." Đến khách sạn, cô ném Tả Học cho nhân viên phục vụ: "Con tự đi ngủ đi, đừng quên đóng cửa kỹ càng." Sau đó cô quay đầu đi ra ngoài.

Chung Bút và Trương Hòa đã rất nhiều năm không gặp, cô luôn có nhiều lời muốn nói với anh.

Tả Học choáng váng, túm lấy góc áo cô: "Con không muốn ngủ nữa."

Chung Bút bất đắc dĩ nói: "Là ai nói muốn ngủ sớm dậy sớm, làm một đứa trẻ ngoan?"

Tả Học bất mãn: "Vậy được rồi, mẹ về sớm một chút, con chờ mẹ về mới ngủ." Trong lòng cậu nhóc cảm thán, thật sự trời phải mưa rồi, mẹ muốn lập gia đình, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Chung Bút vừa lên xe, Trương Hòa liền hỏi: "Em có em trai sao? Tại sao từ trước đến giờ chưa nghe em nói qua có em trai?"

Chung Bút dừng một chút, cười nói: "Mười tám năm trước đã có... Anh lại không hỏi nên em không nói." Nụ cười này, trong sự xa cách mang theo một tia tang thương.

Trương Hòa có chút bực bội, đột nhiên phát hiện hóa ra mình không hiểu gì về cô: "Vậy nhà em còn có người nào nữa?" Chung Bút nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay anh đã gặp rồi đó." Trong giọng nói của cô có một tia ảm đạm không dễ phát hiện.

Một hồi lâu im lặng, anh đột nhiên lên tiếng đổi đề tài: "Muốn đi đâu?" Giọng nói của anh trở nên rất dịu dàng, phảng phất vang lên ngay bên tai. Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Hậu Hải." Đêm muộn mà có tâm sự nặng nề như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn uống rượu giải sầu. Trương Hòa nhướng mày, nhưng vẫn chuyển hướng, hôm nay tạm thời không so đo với cô.

Đi tới một quán bar nổi tiếng ở Hậu Hải, Trương Hòa gọi hai chai rượu. Trong lòng Chung Bút cảm thán, quả nhiên anh là người nổi bật về mọi mặt, gọi hai chai rượu với giá đó nhưng mày vẫn không hề nhíu lại một cái nào.

Hai người ngồi ở một góc nhỏ phía trong cùng của quán bar, ánh đèn lờ mờ, bầu không khí mập mờ, xung quanh đều là nam nữ trẻ tuổi, uống rượu trêu chọc cắn lỗ tai, cử chỉ thân mật, hơn nữa âm nhạc như có như không, thích hợp làm một ít chuyện không thích hợp với trẻ con. Nhưng Trương Hòa không có ý này, anh rất nghiêm túc hỏi: "Mấy năm nay, em có khỏe không?"

Chung Bút uống hết rượu trong ly thủy tinh, nhàm chán xoay ly rượu rỗng, ánh mắt cũng không nhìn người bên cạnh, như là đang suy nghĩ gì đó, ngẩn ngơ một lát mới nhớ tới trả lời câu hỏi của anh: "Nhờ phúc, cũng không tệ lắm. Anh thì sao? Anh về nước khi nào?"

Trương Hòa có khuôn mặt tuấn tú rõ ràng dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, nhìn cô nói: "Mới gần đây thôi."

Chung Bút ngẩn người, ngẩng đầu hỏi: "Vẫn luôn ở Mỹ?", sau khi hai người chia tay, anh liền đi Mỹ phát triển.

Anh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lời nói vẫn tuôn ra khỏi miệng: "Em và Tả Tư..." Tả Tư phong lưu scandal đầy trời, không phải là anh không biết.

Chung Bút vỗ trán thở dài: "Ai, một lời khó nói hết, oan nghiệt." Hiển nhiên cô không muốn nói nhiều, trong lòng phiền muộn, một ly rượu lập tức lại xuống bụng. Khi cô định rót rượu lần nữa, Trương Hòa vươn tay ngăn lại, nhắc nhở: "Đây không phải là nước chanh."

Chung Bút liếc mắt nhìn anh: "Làm sao để giải sầu? Chỉ có rượu Đỗ Khang." Cô kéo thật dài âm thanh cuối, mang theo khẩu âm phương Nam mềm mại, làm cho người ta nghe xong trong lòng tê dại. Cô cảm thấy mình hơi say.