Chương 4.3: Nghiền ngẫm từng chữ một cũng như đàn gãy tai trâu (3)

Tại sao Chung Bút không chịu buông tha mà thích Trương Hòa?

Lý do rất đơn giản, cho dù cô bắt chuyện với anh như thế nào, Trương Hòa đều có cách ngăn cản, khách khí nhưng lại xa cách, cũng không đả thương lòng tự tôn của cô, sau đó cô đổi chỗ ngồi vào trong góc phòng, tự mình đọc sách chuyên ngành của anh. Chung Bút vừa thấy anh lấy ra một quyển sách dày tràn đầy ký hiệu, quả thật là áp lực chết người, đầu cô bắt đầu choáng váng, lập tức rút lui, nuốt toàn bộ lời muốn nói trở về.

Trong lòng vừa yêu vừa hận, hận không thể một tát chụp chết anh, chuyển đầu anh vào cổ người khác, chỉ bằng sắc đẹp của Chung Bút cô, còn sợ không ai muốn sao? Kết quả là cô lại một lần nữa bị vả mặt, đi lên hỏi mượn anh cái này đến cái kia, không quá hai ngày lại ngượng ngùng trả lại, nửa chút tiến triển mang tính đột phá cũng không có. Cuối cùng cũng đợi đến khi tốt nghiệp, Chung Bút là học sĩ, Trương Hòa là thạc sĩ, nhưng hai người bằng tuổi nhau. Cô hận nhất chính là, trên thế giới này vì sao lại có nhiều thiên tài như vậy, nhất là Bắc Đại, làm người có chút thông minh như cô bị đả kích đến mặt mày xám tro, vô cùng thê thảm!

Sau đó cô ôm quyết tâm tử chiến đến cùng, tỏ tình với anh. Xem xong tiệc tốt nghiệp, cô đi theo sau anh. Đêm đó, đêm đen gió lớn, nửa ngôi sao cũng không có, ánh đèn ảm đạm, gió lớn gào khóc thảm thiết lướt qua tai. Vừa lúc anh nói một câu: "Hôm nay gió thật lớn, cậu có nghe thấy không?" Nghe tiếng cờ bay phấp phới trong gió, cô nhớ tới một điển cố của Phật giáo "Tâm tư khẽ động". Ai, ngay cả ông trời cũng đang giúp cô, cô phải tận dụng cơ hội này, nếu không sẽ không bao giờ có nữa! Vì thế cô nhìn anh, thâm tình nói: "Không phải gió lay, không phải trời động, mà là trái tim tớ đang rung động." Sợ anh nghe không rõ, cô còn nói thêm một câu: "Cậu có nghe thấy không?"

Khoảnh khắc đó, cô đã dùng hết tất cả sự tình cảm của mình, chân thành chưa từng có, lo sợ bất an chờ đợi câu trả lời của anh, một câu hoặc là thiên đường hoặc là địa ngục.

Nào biết anh lại ngây ngốc đứng đó, một câu cũng không nói.

Cô cho rằng đại khái là anh đang suy nghĩ nên từ chối như thế nào, giậm chân một cái, oán hận mà xoay người rời đi, trái tim đang lơ lửng trong nháy mắt rơi xuống vực sâu, cuối cùng không thể chống cự nổi. Ngã xuống giường, dù cô thôi miên thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc trăn trở, tim đau như thắt lại, từng trận từng trận đau đớn ập đến. Một buổi tối không ngủ, che chăn khóc thầm, khóc đến nổi mắt vừa đỏ vừa sưng, đồng thời còn sợ quấy nhiễu giấc ngủ của bạn cùng phòng.

Có lẽ… Có lẽ đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô, trừng phạt cô vì đã làm sai.

Nhiều lần nghe Châu Kiệt Luân hát "Vì em đàn tấu khúc dạ khúc của Tiêu Bang, kỷ niệm tình yêu đã chết của anh, âm thanh giống như gió đêm, tan nát cõi lòng rất êm tai..." Nước mắt không kìm được rơi xuống làm ướt tóc mai, trong lòng đã buồn, càng cho rằng bài hát đang nói ra tiếng lòng của mình, càng thêm thương cảm.

Nào biết sáng sớm ngày hôm sau, Trương Hòa đứng ở trước ký túc xá của cô, thấy cô đi ra lập tức nghênh đón, đỏ mặt nói: "Nghe thấy rồi."

Nhìn như bình tĩnh nắm tay cô, nhưng mười ngón lại ẩn chứa sự run rẩy, thấy cô còn sững sờ đứng ở nơi đó, anh ho khan một tiếng: "Không phải cậu muốn đi ăn sáng sao? Còn không chịu đi?"

Chung Bút choáng váng, ngây ngốc đi theo phía sau anh. Sau này nhớ lại khoảnh khắc đó, cô mới nhớ lúc ấy tay anh lạnh như băng, không biết đợi ở dưới lầu bao lâu, có lẽ đêm hôm đó anh cũng chưa từng ngủ yên.

Hai người cứ như vậy ở cùng một chỗ. Tình yêu đến muộn, luôn là vì những hiểu lầm nặng nề như vậy.

Sau đó Chung Bút mắng anh: "Sao cậu lại phản ứng chậm như vậy!" Hại cô đau lòng suốt một buổi tối, tận thế cũng không bằng chuyện này.

Trương Hòa không để ý tới cô, vùi đầu ăn cơm, không hề nhắc tới việc này.

Sau đó Chung Bút từ chỗ một người anh em trong ký túc xá của anh biết được, buổi tối hôm đó, anh đi khắp nơi hỏi người ta "Không phải gió lay, không phải trời động" là có ý gì. Người khác hỏi anh hỏi cái này làm gì nhưng anh lại không nói, làm ra dáng vẻ thần thần bí bí, sau đó trở về ở trên mạng tra xét tư liệu cả một đêm. May mắn cuối cùng anh cũng hiểu rõ tâm ý của cô, cũng chưa muộn nên không phạm phải sai lầm cả đời.

Chung Bút sau khi biết được, chọc trán anh mắng: "Cậu đúng là người mù chữ!"

Anh nghiêm trang phản bác: "Văn đạo có trước có sau, thuật nghiệp có chuyên môn, như thế mà thôi, cách nghề như cách núi mà." Anh học tài chính chứ không phải học văn học, nào biết thứ chua đến rụng răng như vậy?

Chung Bút rất kinh ngạc: "Ồ, cậu còn biết {Sư Thuyết} của Hàn Dũ sao?"

Anh vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó, uống một ngụm canh, không nhanh không chậm nói: "Có trong đề thi tốt nghiệp cấp ba mà."

Cô hoàn toàn im lặng.