Chương 4.2: Nghiền ngẫm từng chữ một cũng như đàn gãy tai trâu (2)

Ngay bây giờ? Cô vội vàng nhảy dựng lên đi thay quần áo, vừa vọt tới phòng tắm lại chạy trở về: "Con trai em, Tả Học, nó... Ở nhà hàng..." Lời còn chưa nói xong, Trương Hòa đã hiểu ý của cô, gật đầu: "Anh đi gọi nó." Cách nhiều năm như vậy, sự ăn ý giữa hai người vẫn tồn tại, điều này làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ.

Tả Học đi theo Trương Hòa trở về, cậu nhóc lên tiếng hỏi anh: "Chú muốn theo đuổi mẹ con phải không? Nhưng mẹ con đã là phụ nữ có chồng rồi." Cậu nhóc có sự đề phòng rất nặng đối với người đàn ông xa lạ này, học theo dáng vẻ rung đùi đắc ý của Chung Bút niệm một câu: "Sứ quân tự có phụ, la phu tự có chồng" Lạnh lùng nhắc nhở anh.

Trương Hòa vừa nghe liền nhíu mày, lời chua đến ê răng, điển hình là kiểu giáo dục của Chung Bút, nói không chừng cô còn có kế hoạch dạy tứ thư ngũ kinh cho con trai.

Anh nhìn đứa trẻ rất giống Chung Bút, mắt to giống nhau như đúc, đồng tử tròn trịa giống như bảo thạch màu đen lung linh huyền ảo. Anh cúi người nhìn thẳng vào mắt Tả Học: "Con tên là gì?"

Tả Học chẳng biết tại sao, nhưng cậu nhóc cảm thấy chú này không phải là loại người có thể tùy tiện nói đùa, vì thế đứng đắn đáp: "Họ Tả tên Học, Học trong học đi đôi với hành." Dáng vẻ rung đùi đắc ý kia khiến người ta buồn cười.

Trương Hòa lập tức hiểu được hàm nghĩa chân chính của cái tên mà Chung Bút đặt cho cậu nhóc, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Bọn họ sẽ ly hôn." Giọng nói chắc chắn, vẻ mặt tự tin.

Anh biết rõ những năm nay Chung Bút sống khổ cực như thế nào, Tả Tư đối với cô thật quá đáng!

Tả Học có chút theo không kịp lối suy nghĩ của ông chú này, đầu óc choáng váng, một hồi lâu mới hiểu được anh đang nói cái gì, lạnh mặt nói: "Đó là chuyện của bọn họ." Đối với Trương Hòa đã không dám khinh thường.

Lúc Trương Hòa đưa bọn họ đến, Chung Trách đã ngồi chờ ở chỗ hẹn. Chung Bút nhìn anh cực kỳ tự nhiên ngồi xuống ở bên Chung Trách, có chút khó hiểu: "Anh..." Trách nhiệm hộ tống người đã hoàn thành, theo đạo lý anh không phải nên rời đi sao?

Trương Hòa đứng thẳng, mỉm cười nói: "Không giới thiệu một chút sao?"

Chung Bút nhìn Chung Trách một chút, thấy cậu không lộ ra vẻ mặt bất an, sợ người lạ liền nói: "Đây là em trai của em, Chung Trách." Đối với thân phận của Trương Hòa thì cô bỏ qua không đề cập tới, đương nhiên cũng không ai hỏi là được.

Trương Hòa nghe thấy thiếu niên trẻ tuổi, tuấn tú đẹp trai này là em trai của cô, trong lòng bỗng dưng buông lỏng, thì ra là do anh suy nghĩ nhiều, anh mỉm cười: "Chung Trách? Thủy Hương Trạch Quốc?"

Anh nghĩ thầm, tên của anh ta và Chung Bút nghe giống như tên của con trai, tên cũng rất thú vị.

Chung Bút lập tức nói: "Không phải "Trạch" trong "Thủy Hương Trạch Quốc", mà là "Trạch" trong "Tằng Tử Dịch Quốc". Thấy anh mỉm cười không nói tiếp, cô nhớ tới trình độ cổ văn của anh, nào biết "Tằng Tử Dịch Quốc" là cái gì, liền giải thích cặn kẽ cho anh: "Phía trên là chữ "Trúc", phía dưới là chữ "Trách" trong "Trách nhiệm", là cổ ngữ của người xưa."

Trương Hòa cười một tiếng, cũng không nói tiếp, vùi đầu uống trà.

Chung Bút khinh bỉ nhìn anh: Giả bộ cái gì, đã biết anh căn bản không hiểu.

Cô không khỏi nhớ tới một đoạn chuyện cũ đàn gảy tai trâu năm đó.

Ba Chung Bút mất sớm, gia cảnh nghèo khổ, toàn dựa vào một mình mẹ làm ăn nhỏ nuôi lớn hai chị em bọn họ. Mùa hè năm thứ ba đại học, mẹ cô bị ung thư vυ", sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, cô liền lấy cớ mẹ bị bệnh để xin nghỉ học ở trường. Một năm sau, cô quay về trường tiếp tục học xong phần còn lại, vì vậy mới trễ hơn bạn cùng lớp một khóa. Khi đó cô vẫn luôn hậm hực không vui, tâm trạng không tốt, hơn nữa ở trên lớp nhìn người nào cũng thấy xa lạ, cả ngày cô trưng ra bộ mặt lạnh băng không để ý tới người khác, làm cho người ta có cảm giác cô rất lạnh lùng, tính tình không tốt.

Đầu khai giảng, các câu lạc bộ bắt đầu tuyển người mới. Đây là "Bách đoàn đại chiến" nổi tiếng mỗi năm của Bắc Đại, đám đông bắt đầu khởi động, chiêng trống vang trời, áp phích treo khắp nơi, còn náo nhiệt hơn cả những người hát hí khúc trên sân khấu. Lúc đi qua khu tam giác, quả nhiên nửa bước khó đi. Mỗi khi cô đi qua một quầy hàng liền phải lắc đầu: "Không muốn, không muốn..." Khó có người hai tay đút ở trong túi quần, vừa không phát tờ rơi quảng cáo cũng không cần hét to tuyển người, Chung Bút nhìn anh một cái, lập tức dừng chân lại, mặt cứng đờ hỏi: "Các anh là người của câu lạc bộ nào vậy?"

Cô một lòng quên đi quá khứ như ác mộng kia, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng lời của đối phương làm cô thật sự kinh hãi: "Học viện nghiên cứu vấn đề tự sát của xã hội."

Cô nghe đến da đầu tê dại, nhưng vẫn nuốt một ngụm nước bọt, dùng sức nói: "Tôi muốn tham gia." Thanh Hoa Bắc Đại hàng năm đều có vài người nghĩ không thông mà nhảy lầu nhảy hồ, nghiên cứu một chút cũng là việc nên làm, cống hiến cho xã hội mà.

Anh gật đầu, không cảm kích sự cổ vũ của cô: "Được, điền vào tài liệu cơ bản, nộp mười đồng hội phí là được. Để lại số điện thoại di động, đến lúc đó có hoạt động chúng tôi sẽ thông báo cho bạn." Vô cùng chuyên nghiệp, từ đầu tới cuối nửa câu nói nhảm cũng không có.

Cô muốn bắt chuyện cũng không thể nào xuống tay được.

Người đã đi rồi nhưng Chung Bút vẫn còn đi một bước quay đầu ba lần, có một soái ca như vậy ở chỗ này, có phải cố ý dụ dỗ bạn học nữ hay không? Chẳng trách cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bây giờ giờ đội ngũ "Hiệp hội ngoại thương (diện mạo) càng ngày càng lớn mạnh.