Chương 4.1: Nghiền ngẫm từng chữ một cũng như đàn gãy tai trâu (1)

Thì ra cái gọi là "Phiền phức lớn" trong miệng Chung Bút chính là thiếu cu li chuyển đồ. Trương Hòa lái một chiếc Audi màu xanh đậm, lòng như lửa đốt chạy tới, cuối cùng lại đến làm cu li khuân vác cho cô.

May mà anh tốt tính, không nói hai lời đã cởi âu phục, vén tay áo lên, đặt thùng giấy lớn lên đầu vai, nhướng mày: "Thứ gì đây, sao lại nặng như vậy?"

Chung Bút và Tả Học hai mặt nhìn nhau, không dám nói cho anh biết là nước khoáng. Tả Học thấy anh dốc sức như vậy, ghé vào bên tai cô và nói: "Mẹ, sức lực của chú Trương Hòa tốt thật, làm việc gì cũng không cần ai giúp đỡ."

Chung Bút liếc mắt nhìn Trương Hòa đang chuyên tâm lái xe, vỗ đầu cậu nhóc, nghiêm trang nói: "Ngồi yên, không được lộn xộn."

Anh vẫn không thay đổi, vẫn đẹp trai như trước. Nhưng cô, đã sớm vỡ nát.

Trương Hòa xuống lầu mang đồ còn lại lên, mẹ con Chung Bút ở trong phòng thu dọn đồ đạc. Tả Học ngồi xổm ở đó mở túi đựng đồ ăn vặt, trong miệng mơ hồ nói: "Thật ra có thể nhờ nhân viên phục vụ khách sạn mang đồ lên giúp mà." Chung Bút sửng sốt, cũng không hề nghĩ đến phương diện này, cô kéo con trai đi ra ngoài: "Đừng ăn mấy đồ ăn vặt này nhiều, ở đối diện khách sạn có một nhà hàng, tự mình đi ăn đi, trong vòng nửa tiếng không được trở về."

Câu cuối cùng mới là trọng điểm, trong lúc cô nói chuyện với Trương Hòa, có mấy lời không hy vọng trẻ con nghe thấy được.

Tả Học lại không phối hợp, túm chặt lấy tay nắm cửa, làm sao cũng không chịu đi.

Tiểu tổ tông này thật là khó chơi! Hai tay của Chung Bút chống ở hai bên hông, mắt to tròn trừng cậu nhóc, uy hϊếp nói: "Nếu con không đi, sau này nếu con muốn ăn cái gì mẹ cũng sẽ dẫn con đến đó nhìn người khác ăn, để cho con thấy được mà không ăn được." Tả Học học theo cô trừng mắt lại, đây là lời mà một người mẹ nên nói sao? "Mẹ..." Tiền bạc quyết định tất cả, cậu nhóc đành phải tức giận bỏ đi.

Trương Hòa chất đống đồ đạc ở trên mặt đất, thở hổn hển ngửa đầu, một tay cởi nút áo sơ mi thứ hai. Chung Bút thấy xương quai xanh trắng như tuyết của anh hơi nhô lên, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, dáng vẻ nghiêng đầu quen thuộc làm anh càng thêm gợi cảm, cô nhịn không được trừng to mắt, nuốt một ngụm nước bọt. Không để cô nhìn kỹ, Trương Hòa đã quay đầu đi uống nước. Cô liếʍ đôi môi khô khóc, không ngừng nhắc nhở chính mình: Sắc đẹp hại người, chớ bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc.

Cách nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô đối với anh vẫn không có nửa phần kháng lực sao?

Trương Hòa bưng ly giấy ngồi trên sô pha, mím môi tinh tế thổi nguội rồi uống từng ngụm nhỏ. Ngay cả uống nước cũng thanh tú như vậy, Chung Bút thầm mắng anh là tai họa nhân gian. Người này tư duy nghiêm cẩn, cá tính nội liễm, vừa không có khiếu hài hước lại không hiểu tình thú, thế mà lại chạy đi tham gia tiết mục giải trí {Bầu trời nhân gian}, chuyện này làm cho cô lắp bắp kinh hãi một trận.

Điều gì khiến anh làm ra hành động đáng kinh ngạc và bất thường như vậy? Cô nghĩ nát óc vẫn không tìm được lý do.

Chung Bút hắng giọng: "Ai, bây giờ anh lăn lộn thật là phong sinh thủy khởi nha." Trước kia đã biết tương lai anh nhất định sẽ hơn vô số người, chỉ là không nghĩ tới lại có tiền đồ như vậy.

Trương Hòa mở miệng nói: "Vẫn tốt, vẫn không theo kịp Tả Tư."

Cô không biết nên nói tiếp như thế nào, Tả Tư làm sao so được với anh, anh đã trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn đến kinh tế của Trung Quốc. Cô đành phải ngượng ngùng chuyển đề tài: "Buổi tối em hẹn người ta ra ngoài ăn cơm nhưng không có xe."

Trương Hòa nhìn cô một cái, không hỏi hẹn ai, nhưng lại hỏi: "Em đã ly hôn rồi?"

Chung Bút bị anh quay xe đến nổi đỡ không kịp, cả người không được tự nhiên, rụt đầu khụ một tiếng: "Còn chưa, vẫn đang làm thủ tục."

Ánh mắt Trương Hòa nhìn cô không nóng cũng không lạnh, đứng lên thả ống tay áo xuống. Chung Bút thấy dáng vẻ muốn đi của anh, vội vàng đuổi theo phía sau hỏi: "Sao vậy?" Giọng nói của cô có chút gấp gáp.

Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy anh như vậy, cô lại cảm thấy có chút căng thẳng, có lẽ là bởi vì quá để ý đến anh nên cô vẫn lo được lo mất như trước, thấp thỏm bất an, căn bản không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Trương Hòa quay đầu nhìn cô: "Không phải em nói có hẹn với người khác sao? Anh đưa em đi." Vẻ mặt bình thản của anh khiến cô không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.