Chương 11: Tối nay tính là gì?

Bành Huy đứng trước quầy bar, nhìn thấy Tạ Ngật Thành đi đến, anh ta chỉ về hướng nhà vệ sinh, “Cô ấy vào nhà vệ sinh cũng được một lúc rồi, không biết có phải…”

Anh ta lấp lửng không nói hết, chỉ vỗ vỗ vào vai của Tạ Ngật Thành.

Tạ Ngật Thành nhanh chóng đi về hướng nhà vệ sinh, trên hành lang dài tối mịt nam nữ túm tụm thành một nhóm, tiếng hôn nhau ướŧ áŧ vang lên rõ rệt.

Càng đi vào trong, ánh mắt của Tạ Ngật Thành càng không kìm được quét nhìn về phía những nhóm người đang hôn nhau kia, ánh mắt chậm rãi lướt qua các cô gái bị người đàn ông ôm trong lòng, cho đến khi nhìn thấy sườn mặt của một người phụ nữ thoạt nhìn rất giống Từ Nhược Ngưng, anh đi qua, một phát kéo người nọ ra khỏi lòng người đàn ông.

Cũng vào giây phút đó, anh mới nhìn rõ, mình đã nhận nhầm người.

Anh nhỏ giọng nói xin lỗi, đối phương dùng tiếng Anh mắng anh vài câu, anh nhíu mày không lên tiếng, vừa xoay người thì nhìn thấy Từ Nhược Ngưng đang đứng tựa vào vách tường.

Cô thảnh thơi nhàn nhã dựa vào tường, khóe môi mang ý cười, “Anh đến tìm em à?”

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống mặt cô, hắt lên mái tóc màu hạt dẻ, khiến chúng lấp lánh mờ ảo, cô ngước nhìn anh, thấy anh không trả lời thì nhún nhún vai, cất bước muốn đi ngang qua người anh.

Tạ Ngật Thành vươn tay giữ chặt cổ tay của cô.

“Từ Nhược Ngưng.” Lần đầu tiên anh gọi tên cô, âm giọng rất trầm thấp, “Tại sao muốn kết hôn với anh?”

Từ Nhược Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, “Không biết, lúc người khác hỏi em có muốn kết hôn không, giây phút ấy, người mà trong đầu em nghĩ đến chính là anh.”

Cô nói xong, nhẹ nhàng bật cười hỏi anh: “Còn anh thì sao? Tại sao anh lại đến tìm em?”

Nửa khuôn mặt của Tạ Ngật Thành ẩn sâu trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có giọng nói trầm thấp truyền đến, “Muốn hỏi rõ một việc.”

“Còn có vấn đề gì khác hả?” Cô nhướng mày.

Tạ Ngật Thành hỏi: “Cái đêm vào mười năm trước, nó có ý nghĩa gì với em không?”

Cô hơi ngừng ngập đôi chút, cười cười trả lời: “Một giấc mơ thật đẹp.”

Tạ Ngật Thành nhìn cô, bỗng nhiên đến gần thêm một bước, anh hơi cúi thấp người, cách gương mặt cô rất gần, ánh mắt hai người va vào nhau, Từ Nhược Ngưng nhìn thấy nơi đáy mắt của anh chất chứa màu mực đen láy không gạt bỏ được, giọng nói của anh vừa thấp vừa trầm, quanh quẩn bên tai, dễ nghe đến không ngờ, “Tối nay thì sao?”

Khoảnh khắc câu nói vừa dứt, anh hơi nghiêng đầu, ngậm lấy môi cô.

Một nụ hôn rất dịu dàng.

Từ Nhược Ngưng ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn trả lại anh, ở trong lòng cô Tạ Ngật Thành không giống những người đàn ông khác, gần như vào giây phút anh hôn xuống, trong đầu óc của cô đã cuộn trào cơn sóng cháy bỏng, da thịt toàn thân bắt đầu hưng phấn đến mức nóng bỏng run rẩy.

Tạ Ngật Thành rời khỏi môi cô, lúc hai người tách ra, trong không khí còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

“Tối nay tính là gì đây?” Anh nhìn vào đôi mắt của cô hỏi.

Từ Nhược Ngưng bất giác đọc hiểu ánh mắt của anh, cô tiến lên trước một bước, ngón tay đặt lên cổ áo của anh, khóe môi cong lên: “Mộng đẹp thành thật.”

Tạ Ngật Thành kéo cổ tay của cô, dẫn cô ra khỏi quán bar.

Tài xế đang đợi ở trước cổng, ông ấy được Bành Huy gọi điện thoại kêu đến đây, đứng ở trước cổng đợi một lúc, vừa xuống xe hút thuốc thì nhìn thấy Tạ Ngật Thành kéo theo một người phụ nữ trước đây từng gặp qua bước ra, ông nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, đi qua mở cửa hàng ghế sau.

Tạ Ngật Thành nhìn thấy ông ấy, hơi gật đầu, đợi Từ Nhược Ngưng lên xe, lúc này anh mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Từ Nhược Ngưng đang cầm điện thoại gửi tin nhắn cho SaSa còn ở trong quán bar, nói bây giờ cô phải quay về, SaSa hỏi cô sao thế, cô gửi qua một gói biểu cảm nhướng mày, rồi cất điện thoại đi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, bỗng dưng nghiêng đầu tiến đến gần Tạ Ngật Thành, dán sát bên tai anh hỏi: “Nhà anh có bao không?”

Tạ Ngật Thành không nói gì.

Khi chiếc xe đi ngang qua một siêu thị, anh nhìn tài xế nói một tiếng “Dừng xe”.