Chương 5

Từ nhỏ tới lớn Nguyễn Viên Viên nổi tiếng là một đứa trẻ ngoan trong miệng mọi người, là học trò ba tốt trong miệng thầy cô. Người lớn trong nhà nói một cô tuyệt không dám kêu hai.

Theo như cách nói của Biên Lục Hạ, cô chính là một đứa trẻ không biết nổi giận, là quả hồng mềm tùy người nắn bóp. Ở trường học không ít lần bị người lợi dụng. Nếu quăng ra ngoài xã hội, chăc chắn cô chẳng thể nào sống nổi, lúc nào cũng bị người bắt nạt thôi.

Vì thế, để bảo vệ mình, Nguyễn Viên Viên thu mình lại, sống vô cùng mẫn cảm, chẳng khác gì nhành cây xấu hổ. Trốn tiệt trong bụi cỏ, nếu có ai đó chạm nhẹ một chút thôi là sẽ khép mình kín mín.

Nếu là trước đây, ở đầu đường gặp phải lưu manh côn đồ, chắc chắn cô sẽ bỏ chạy một mạch tới cuối đường.

Chỉ là lúc này đây, cô lại bị thiếu niên bất lương trước mắt này mê hoặc, chơi bi-a với anh một hồi cũng thôi đi, giờ còn tiếp nhận nụ hôn của anh, còn bị anh sờ mó chỗ tư mật nữa chứ.

Đây là chuyện khác thường nhất mà cô làm trong suốt mười sáu năm qua.

“Không…” Giọng cô lí nhí chẳng khác gì tiếng muỗi kêu.

Tai anh thính mới nghe được cô nói, hàng mi cau lại, nắm chặt bàn tay mềm chặt trơn trượt của cô duỗi xuống dưới váy: “Không tin sao? Vậy em tự mình sờ thử xem, có phải nó đã ướt đến rối tinh rối mù rồi không?”

“Không cần!” Nguyễn Viên Viên tròn mắt trừng anh, liều mạng giãy giụa, muốn rút tay về.

Sức lực hai người cách biệt quá xa, cô thắng không nổi nên muốn dùng một cái tay còn lại nắm lấy cổ tay anh.

Nào ngờ vừa mới vươn tay một cái đã nắm phải gậy thịt thô to nóng rẫy. Thiếu niên trước mặt shit lên một tiếng, chân mày nhíu càng chặt hơn, mắng một tiếng thô tục “Đệt!”

Hai tay anh đột nhiên túm chặt cổ tay cô, đảo sức một chút kéo chúng lên trên, cố định trên đỉnh đầu cô.

Tư thế này làm đôi gò bồng trước ngực cô càng ngẩng cao đầu, đâm vào ngực anh.

Anh kéo gần khoảng cách hai người, ép ngực cô tới biến dạng. Anh chừa ra một bàn tay chống lên tường làm chỗ dựa.

“Nhóc dâʍ đãиɠ, biết mới rồi em nắm phải thứ gì không? Gậy thịt của ông đấy. Không biết nặng nhẹ, nếu bóp hỏng rồi, em bồi thường nổi không hả?”

Nguyễn Viên Viên ngơ ngác, mặt đẹp và hai tai đỏ bừng một mảnh. Thảo nào mới rồi cảm xúc thật lạ lùng.

Cô mấp máy môi: “Xi…xin lỗi…”

“Xin lỗi cũng vô dụng, không bằng giúp ông đây bắn ra đi.” Dứt lời, anh hẩy eo một cái, gậy thịt cứng ngắc lập tức chui vào giữa hai chân cô. Không quan tâm người trước mặt, lỗ mãng đâm chọc.

“A” Theo bản năng, cô hét lên một tiếng, trước mặt cứ như pháo hoa nổ đầy trời bùm bùm sáng lóa.

Cây gậy thịt cứng rắn dưới háng thiếu niên kia đang ma sát chốn riêng tư của cô. Cảm giác tê tê dại dại kỳ diệu truyền từ chân lên thẳng đỉnh đầu. Cô cảm giác bản thân mình như đang trôi bồng bềnh giữa đám mây. Dưới chân dẫm phải khoảng không không chân thật, mễm nhũn như bông.

“Phản ứng có cần khoa trương thế không? Hử?” Anh buồn cười liếc cô một cái. Eo ếch tráng kiện chống lên bụng cô. Tốc độ đong đưa tới lui càng lúc càng nhanh, đâm tới mức làn váy cô lay động. Nếu không phải ở giữa còn cách một tầng qυầи ɭóŧ, nhìn qua đúng thật như anh đang chơi cô vậy.

Cô giống như cá nằm trên thớt, còn chưa kịp giãy được đôi lần đã bị anh mê hoặc choáng váng đầu óc, bị người nắm chặt, mặc anh dùng gậy thịt dưới háng va chạm vào nơi tư mật khó nói nhất của mình. Cảm giác nửa vời này khiến động nhỏ của cô ngứa ngáy, nước non tràn lan.

“Ưm…” Cô nhịn không được mà rêи ɾỉ đầy ẩn nhẫn. Âm thanh vừa ướt vừa mềm, âm cuối còn mang theo chút run rẩy, ở chốn bí mật yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.

“Ha..” Anh nhịn không được mà thở dài một hơi, hai mắt híp lại, cằm nhếch lên cao.

Nguyễn Viên Viên nhìn thấy hầu kết nhô lên của anh, vì tiếng rên mới rồi của anh mà càng thêm run rẩy. Thật gợi cảm, cô có chút muốn… hôn lên đó.

Cô thẹn thùng dời tâm mắt đi chỗ khác. Đột nhiên anh dùng qυყ đầυ đâm mạnh vào cửa động, như muốn nhét luôn vải dệt vào sâu trong hang.

“A!” Cô sướиɠ tới mức rên lên đầy khoái hoạt. Động thịt căng thẳng mà co rút mạnh một cái.

Từng tiếng âm thanh ầm ĩ đột nhiên truyền tới từ lối nhỏ, dừng lại ở nơi cách cầu thang an toàn không xa. Nghe bọn họ ồn ào tranh cãi cô mới bừng tỉnh nhớ ra. Bọn họ đang làm chuyện bậy bạ… ở chốn công cộng.

Trong nháy mắt, cô im như ve sầu mùa đông.

“Mới thế đã bị dọa sợ rồi?” Anh vỗ vồ sườn đùi ngoài của cô, ra lệnh nói: “Kẹp chặt chân lại.”

Cô bất động.

“Đệt!” Anh bóp mạnh mông cô một cái, mạnh tới nỗi cô đau phải nức nở thành tiếng. “Nhanh lên! Nếu ông không bắn ra được sẽ lột quần em, cắm vào động đâm, bắn ở trong đó đấy!”