Chương 36: Vu khống

Một lần nữa, xe cứu thương cùng giới truyền thông kéo đến bao vây phim trường [Dung phi truyện].

Những ánh đèn flash chiếu xuống cáng cứu thương, không ngừng quay chụp, Tô Yên tái nhợt nằm trên đó. Người trả lời phỏng vấn là đại diện cô ta.

Chị ta nên đi làm diễn viên được rồi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng này là sao chứ?!

“Đúng vậy, Tô Yên bị ngất xỉu.”

“Khi đang quay phim, đột nhiên cô ấy bất tỉnh. Thời gian trước cô ấy ngất một lần rồi, bây giờ sức khỏe cũng không ổn thì bị diễn viên kia ra tay khá nặng nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.”

“Là diễn viên đối diễn sao? Ý chị là, do đối phương nên Tô Yên bất tỉnh ư?”

“A… Tôi không nói gì đâu, mọi người đừng đoán mò. Nói chung đây là việc ngoài ý muốn.”

Cánh báo chí là ai chứ! Họ chỉ cần nhìn sắc mặt khó xử của chị ta, đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Biệt đội chó săn[1] dường như ngửi được dàn diễn viên [Dung phi truyện] bất hòa.

[1]: Cánh phóng viên được ví mũi và tai phải thính để săn tin.

Bộ phim này, bất kể diễn viên nào, họ sẽ theo dõi sát sao.

Bọn họ nhanh chóng phỏng vấn từng người một trong đoàn phim.

Thạch Nham nhíu mày đứng trước cửa trường quay một lúc rồi vội vã đi về phía Phương Niên hãy còn ngơ ngác.

“Cô cùng trợ lý về khách sạn trước, nhớ tránh phóng viên.”

Giới truyền thông tới quá nhanh.

Người đại diện Tô Yên cố tình không nói rõ ràng, dắt mũi họ.

Ngay cả Thạch Nham cũng thấy có gì đó mờ ám.

Nếu là người khác, anh sẽ không im lặng như này.

Nhưng anh là một trong số ít những người biết mối quan hệ giữa cô và Giang Ngộ, dù Tô Yên cố ý hãm hại hay là Phương Niên thật sự ra tay, anh đều phải bảo vệ cô trước.

“Cảm ơn anh nhé, Thạch đạo.”

Phương Niên cảm động gật đầu, trên người cô còn mặc phục trang của Lệ phi, vẻ quyền quý cao sang, ngữ khí nạt nộ khi nãy sớm không còn, hai mắt Lệ phi giờ đã đỏ hồng.

Có sợ hãi cũng có tủi thân.

“Ừ, tôi không nghĩ rằng có tôi ở đây mà bọn họ dám làm vậy. Không còn nhiều thời gian đâu, cô về nhanh đi, khi nào quay phim, đoàn phim sẽ thông báo sau.”

Một việc lớn như vậy, khó mà đè xuống được.

“Vâng.”

Phương Niên gật đầu, không do dự, cùng Tuệ Tuệ đi ra ngoài.

Tạo hình của cô rất dễ gây sự chú ý, phục trang đỏ đen này, cánh nhà báo rất nhanh phát hiện ra, lập tức vây quanh.

“Phương Niên, cô có biết vì sao Tô Yên ngất xỉu không?”

“Bên trong còn có diễn viên nào khác không? Người diễn cùng cô ấy là cô à?”

“Sao cô đi nhanh vậy? Nói cho chúng tôi biết được không? Phóng viên có quyền được biết sự thật.”

Sự thật?

Trong giới giải trí này, đâu là thật, đâu là giả?

Nếu không phải sợ gây ra rắc rối, lúc này, cô thật muốn dừng bước chân, nói to cho họ tất cả mọi việc.

Khó khăn đi qua một đám người, Phương Niên bước lên xe.

Mấy ngày trước Lâm San cấp cho cô một chiếc xe, chị nói giờ cô nổi tiếng rồi, khi ra ngoài lời nói cử chỉ đều phải giữ ý, không được lộ nhược điểm.

Nhìn xem, trải qua bao chuyện, cô vẫn chọc phải kẻ không nên chọc.

Bây giờ đang là ban ngày, khách sạn khá vắng vẻ.

Phương Niên đi về phòng, gọi điện báo cáo tình hình với Lâm San, đúng như dự đoán, cô bị chị mắng một trận.

“Tổ tông của chị ơi, em đang chê chị ít việc đấy à? Công ty đang phải trả tiền cho đám thủy quân[1] để tẩy trắng chuyện trên mạng? Em lại muốn gây chuyện nữa à?”

[1]: Thuỷ quân, trong tiếng Trung là wanglou shuijun, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. Gia nhập thuỷ quân đa số là những người vô gia cư, những bà nội trợ, và thậm chí là học sinh, sinh viên cần kiếm thêm thu nhập.

Cre: moveek.com

“Chị San, em xin lỗi?”

“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì chứ?”

“Em không biết vì sao Tô Yên muốn hãm hại em, em chưa làm gì cô ta cả.”

“Em đang ngốc thật hay giả ngốc? Trước kia cô ta là người tình màn ảnh của Giang Ngộ, mới hôm trước bị phủ nhận mối quan hệ xong thì hôm sau em thế chỗ cô ta, hơn nữa còn hot trên mạng, cô ta không hận em thì hận ai?”

“…”

Thì ra là vậy.

Sẽ không có lý do gì để thế giới tự dưng đối tốt với bạn cả, cũng chẳng có lý do gì để khi không có một người hãm hại bạn.

Giới giải trí là vậy, dùng mọi thủ đoạn, cố gắng ép bạn vào con đường cùng.

Sau khi quay lại với Giang Ngộ, tình cảm giữa hai người ngày càng mặn nồng, khiến cô quên hết những khổ đau từng nếm trải.

Phương Niên im lặng không nói gì, đầu bên kia điện thoại, Lâm San vẫn tiếp tục mắng.

“Trước đó chị đã nhắc em rồi, đừng dính líu gì đến Giang Ngộ, không nên nói thích cậu ta, sao em lại không nghe chứ?”

Vì sao ư?

Vì cô yêu anh.

Cô không muốn anh buồn.

Tuy nhiên, những lời này, cô sẽ không nói cho Lâm San.

“Chị San, em xin lỗi, khiến chị phiền lòng rồi.”

Nói xong câu này, Phương Niên cúp máy.

Rồi tắt nguồn điện thoại.

Cô cởi phục trang, tháo trang sức, thay một bộ đồ ngủ, đi vào phòng ngủ.

“Tuệ Tuệ, tối nay chị không ăn đâu, đừng lo cho chị, em về phòng nghỉ ngơi đi.”

Sau đó, Phương Niên đóng cửa.

Trong lòng rối bời đương nhiên không thể yên ổn ngủ được.

Cô nhớ về thời điểm bốn năm trước.

Năm đó, Phương Niên muốn quên nỗi đau khi chia tay Giang Ngộ, vì vậy cô khiến bản thân quay cuồng trong vòng xoáy công việc, không ngại khổ cực quay khim. Khi ấy còn trẻ, lại có năng lực, dần dần cô cũng có chút tên tuổi.

Về sau, Lâm San giành được cho cô một vai nữ thứ.

Sau khi ký hợp đồng, gia nhập đoàn phim được một tuần, đã xảy ra một việc khiến cả đời này Phương Niên cũng không quên được.

Đêm ấy, đạo diễn gửi wechat, nhắc cô đến phòng hắn bàn bạc về kịch bản.

Cô không suy nghĩ sâu xa.

Dù sao, ông ấy cũng ở trong giới khá lâu, bỏ túi khá nhiều tác phẩm tên tuổi.

Nhưng đâu ngờ, khi bước vào phòng, đối mặt cô lại là một người đàn ông mặc áo choàng tắm, nét mặt bỉ ổi, hắn mượn việc trao đổi kịch bản để táy máy tay chân, những lời nói bóng gió vang bên tai Phương Niên và nếu cô không chịu hắn sẽ đổi người.

Phương Niên đương nhiên không chịu, vội vàng tìm cách trốn chạy.

Sáng sớm hôm sau, cô nói với Lâm San về việc này, ai ngờ, cô ấy không cảm thấy ngạc nhiên chỉ bảo cô chú ý một chút, hợp đồng cũng ký rồi, không thể vi phạm hợp đồng.

Cô không còn các nào khác ngoài việc tiếp tục cẩn thận từng li từng tí quay phim.

Thế nhưng về sau, Phương Niên bắt đầu gặp rắc rối ở đoàn phim.

Quá đáng là nam chính trong phim- Lăng Bác, mượn cơ hội khi quay mà đυ.ng chạm cô.

Phương Niên không chịu được đã báo cảnh sát.

Sau khi biết tin, đối phương đã trả đũa nói cô vu khống, không phối hợp trong công việc, yêu cầu hủy hợp đồng.

Khi ấy, công ty phải bồi thường một số tiền lớn, hình ảnh của cô xấu đi rất nhiều, không tẩy trắng nổi.

Nghĩ tới, nước mắt cô ồ ạt tuôn rơi.