Chương 37: Anh đến (H)

Màn đêm buông rèm, phố đã lên đèn.

Cả thành phố chìm trong màn đêm rực rỡ. Từ xa xa, trông thật ấm áp và an nhiên.

Không một ai để tâm tới bên trong khách sạn năm sao xa hoa bậc nhất thành phố có một căn phòng hòa vào đêm đen.

Ngoài kia náo nhiệt đông vui ra sao lại càng không liên quan tới nó.

Trong bóng đêm, cửa phòng bị người bên ngoài nhẹ nhàng mở.

Bóng hình đó thật cao lớn, anh đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi về phía giường ngủ.

Trong phòng lưa thưa vài tia sáng yếu ớt nhưng không thể cản bước anh.Dường như anh đã quá quen thuộc với bố cục sắp xếp căn phòng.

Bước đến bên giường, anh mượn ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, ngắm nhìn người con gái đang chìm sâu vào giấc ngủ, ánh mắt anh thoáng nét đau lòng.

Tiếp theo, anh nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác, mũ, khẩu trang, vén chăn lên, nằm cạnh cô.

Trong căn phòng được màn đêm bao phủ, chàng trai dịu dàng ôm lấy người con gái, dần dần khép bờ mi.

*

Khát!

Khát quá đi!

Phương Niên nhắm chặt mắt, vô thực liếʍ bờ môi khô khốc.

Tuy cô đã tỉnh ngủ nhưng không hề muốn mở mắt.

Phương Niên tự lừa dối bản thân. Đừng mở mắt! Mọi chuyện hôm qua sẽ không xảy ra, những lời lăng mạ trên mạng không hề xuất hiện.

“Đồ ngốc này, mặt trời chiếu tới mông rồi, em còn chưa dậy hả?”

“Ưm…”

Phương Niên không thở nổi đành mở mắt.

“Giang Ngộ...” Cô nhìn người trước mắt, ngẩn ngơ một lúc: “Sao anh ở đây?”

Mối quan hệ giữa hai người, đáng ra anh không nên xuất hiện ở đây.

Không những vậy, bây giờ còn là ban ngày.

Giang Ngộ cười khẽ, tóc, áo len anh rối bời, tạo cảm giác lười biếng gợi cảm.

“Em đói chưa?” Anh xoa tóc cô, vừa thân mật, vừa dịu dàng.

“Chưa ạ, em khát.”

Phương Niên khi mới tỉnh dậy, trong sáng thanh thuần, đôi mắt lim dim, không khác đứa trẻ nhỏ là bao.

“Đợi anh một chút.”

Nói xong, Giang Ngộ lập tức cầm một túi nilon đi vào.

Anh lấy những thứ bên trong ra.

Nào là sữa bò, sữa đậu nành, bánh kem, bánh bao chiên, bánh quẩy, hoành thánh...

Chỉ cần Phương Niên muốn bữa sáng như nào, anh đều có thể mua được.

“Uống sữa bò trước nhé, vẫn còn nóng đó.” Anh mỉm cười.

“Vâng.”

Phương Niên gật đầu, rồi đột nhiên nhớ ra: “Em còn chưa đánh răng.”

Cô dứt lời, cánh môi bị anh lấp đầy.

Có lẽ anh tỉnh từ sớm, trong khoang miệng tràn ngập hương vị bạc hà mát lạnh, xua tan không ít cơn buồn ngủ của cô.

Vừa mới sáng sớm đã hôn kiểu Pháp kịch liệt, cháy bỏng như này khiến tay chân Phương Niên bủn rủn, thở dốc không ngừng.

Đến khi trong miệng tràn ngập hơi thở của anh, Giang Ngộ mới buông cô ra, đưa sữa bò đến bên miệng cô.

“Ăn xong rồi đánh, anh đâu có chê em.”

Ok, anh đã nói như vậy thì cô không chú ý hình tượng nữa.

Phương Niên bắt đầu giải quyết đống đồ ăn sáng này ngay trên giường.

Ăn sáng xong, cô nhíu mày phân vân có nên mở điện thoại xem tin tức hay không.

Là một người trưởng thành, Phương Niên cảm thấy bản thân vẫn nên đối mặt với chuyện này, không nên biến mình thành đà điểu.

Tin tức ngày hôm qua không biết đã phát sinh thêm những chuyện gì. Không biết Lâm San có gọi cho cô nữa không, cả Tuệ Tuệ nữa, sao không đến tìm cô nhỉ?

Phương Niên tìm mấy lần không thấy điên thoại, cô hỏi Giang Ngộ: “Anh có thấy điện thoại em đâu không?”

“Anh tịch thu rồi.”

“Hả? Anh cất ở chỗ nào? Em cần dùng.”

“Hôm nay đừng động vào điện thoại, xem phim với anh.”

“Nhưng...”

“Ngoan, nghe anh.”

Đương nhiên Phương Niên biết vì chuyện scandal, cho nên anh mới đặc biệt tới đây, an ủi chăm sóc cô.

Vậy thì cô sống đà điểu một ngày thôi, vứt bỏ mọi bận tâm, ngày mai sẽ khác.

Phương Niên vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt, lúc quay lại giường thì Giang Ngộ đã tìm được phim.

“Xem [Đại thoại Tây Du] [1] không em?”

[1]: Tân Tây du ký hay Đại thoại Tây du (大話西遊, tiếng Anh: A Chinese Odyssey) là một cặp hai phim Hồng Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây du ký của nhà văn Ngô Thừa Ân, cả hai bộ phim đều được công chiếu năm 1995 và nhận được phản ứng tích cực từ cả công chúng và giới phê bình.

Cre: Wikipedia

“Vâng.”

Bây giờ Phương Niên không có tâm trạng nên làm gì cũng như nhau.

Bộ phim bắt đầu chiếu, không biết đã xem bao nhiêu lần nên không hứng thú lắm.

Nửa tiếng trôi qua, cô bắt đầu tán gẫu với Giang Ngộ.

“Hôm qua anh tới lúc nào thế?”

“Tối hôm qua.”

"Sao anh không gọi em?”

“Anh muốn nhìn xem khi ngủ em trông ngốc như nào.”

“Ha...”

Phương Niên cười véo anh.

“Anh xấu lắm.”

“Anh có thể xấu hơn nữa đấy.”

Dứt lời, bàn tay hư hỏng trượt vào trong vạt áo cô.

“Ưʍ...” Nhịp thở của Phương Niên dồn dập: “Không xem phim hả anh?”

“Mình nghe được rồi.”

Ngón tay anh truy tìm đóa hồng nhỏ, xoa nắn dưới lớp áo ngủ.

“Ưʍ... Giang Ngộ...”

Phương Niên rêи ɾỉ, cô rũ mắt, một tầng sương mỏng phủ lên đôi mắt ấy, mê hoặc lòng người.

Giang Ngộ hạ thấp người xuống, dán sát thân cô, chân dài đè lên chân nhỏ.

Đôi mắt anh đen nhánh, những sợi tóc xõa xuống trán có chút lộn xộn, nhưng lại khiến anh thêm hoang dã.

Nếu bây giờ có camera man ở đây, một cảnh quay kinh điển sẽ được ra đời.

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ soi sáng giường lớn.

Người đàn ông trên giường, coi việc cởi đồ cô gái như đang lột vỏ một thứ quả nào đó rồi cuối cùng thứ anh ta muốn cũng hiện ra, là cặp mật đào mềm mại.

“Giang Ngộ...”

Phương Niên nhìn đôi gò bồng đào của mình bị anh vỗ về chơi đùa trong tay.

“Ưʍ...”

Thoải mái quá!

Động tác của anh dịu dàng, tựa gió mát, nhẹ nhàng tựa lông hồng.

Vân vê đủ rồi, anh bắt đầu liếʍ.

Giang Ngộ cúi đầu, ngậm bầu ngực mềm mại căng đầy, nhẹ nhàng gặm cắn.

Anh hệt đứa trẻ thích ăn bánh kem, nhẹ nhàng cẩn thận ăn từng tí một.

“Ưʍ...”

Thích quá đi!

Chẳng mấy chốc, hai bầu ngực sữa được anh “ăn” hết, làn da tuyết trắng ửng đỏ lấp lánh mê người, ướŧ áŧ óng ánh.

Giang Ngộ men dọc xuống, lướt từng thớ thịt rồi dừng trước cái rốn xinh xắn.

Đầu lưỡi liếʍ quanh lỗ nhỏ xinh làm cô ngứa ran.

“A... Đừng liếʍ chỗ đó... Ngứa lắm a...” Cô không chịu được, đẩy nhẹ anh.

Giang Ngộ không nghe.

Anh tiếp tục nhấm nháp rồi cười khẽ: “Nơi này của bảo bối thật đẹp.”

“Ưʍ...”

Câu nói của anh làm xương cốt toàn thân Phương Niên mềm nhũn.

Cảm giác được người ấy nâng niu trong tay, được người ấy xem như vật báu, thật là hạnh phúc...