Chương 45: Cosplay

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đoàn phim [Dung phi truyện] đã quay xong hai phần ba tác phẩm.

Thời tiết ngày càng lạnh các phân cảnh ngoài trời cũng khó khăn hơn, may mắn rằng các diễn viên đều đã nhập vai.

Là nữ phụ số ba, vai diễn Lệ phi của Phương Niên đã hoàn thành xong các phân cảnh.

Thạc Nham rất hài lòng với cô, hôm chia tay, anh còn đặc biệt tổ chức nghi lễ “hơ khô thẻ tre [1]” để chúc mừng.

[1]: Nghi thức đóng máy, kết thúc cảnh quay của diễn viên.

“Nào mọi người chúc mừng Phương Niên đã hoàn thành xong các cảnh quay, thời gian này cô ấy đã vất vả rồi.”

Thạch Nham cùng mọi người đứng trước bánh gato vỗ tay khen ngợi.

“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người.”

Phương Niên chân thành cảm ơn rồi cắt bánh chia cho mọi người.

Cô chào hỏi từng người một, đến lượt Giang Ngộ, Phương Niên cười nói: “Thầy Giang , khoảng thời gian vừa rồi cảm ơn anh đã quan tâm tôi.”

Trước mặt nhiều người như vậy, Phương Niên chỉ có thể xã giao đôi lời.

Nhưng mà sau khi trở về nhà, chỉ có hai người họ, Giang Ngộ dạy cho cô không ít kinh nghiệm diễn xuất, rất có lợi với cô.

“Cảm ơn, tôi không thích đồ ngọt.”

Giang Ngộ còn đang mặc trường bào nhìn bánh kem trong tay Phương Niên, khách sáo đáp lại.

Không hổ danh là ảnh đế, mười mấy tiếng trước còn quấn quít đòi thêm một trận vậy mà giờ làm như không quen biết gì.

Phương Niên âm thầm liếc xéo, mỉm cười đáp: “Vậy tôi không phiền anh.”

Phương Niên nói xong định đi chỗ khác.

“Chờ chút đã.”

“Anh Giang còn điều gì nhắc nhở ạ?”

“Ngoại trừ bánh gato, em không định cảm ơn bằng các khác à?” Anh tiến đến, thấp giọng nói.

Phương Niên bị dọa vội vàng lùi lại vài bước, ngó nghiêng bốn phía, nhìn thấy mọi người còn bận lấy bánh, bận rộn việc khác, không nhìn về phía này, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn gì?”

“Đêm nay em sẽ biết.” Anh lắc điện thoại.

Tiệc chia tay kết thúc, Phương Niên cùng Tuệ Tuệ thu dọn hành lý trở về thành phố.

Việc chấm dứt hợp đồng với công ty cũ rất suôn sẻ, không biết Giang Ngộ làm như nào, cô không bị công ty cũ phong sát, tuy rằng trên mạng còn đồn đoán vài chuyện nhưng may mắn đã mang Tuệ Tuệ đi theo được.

Từ giờ đến Tết chỉ còn hai tháng nữa, studio tạm thời chưa giao công việc cho cô, họ nói rằng ông chủ phải chọn kịch bản thật tốt rồi mới chế tác.

Ông chủ Giang đã có mục tiêu, không nói vậy sẽ chẳng ai biết được.

Sau khi đưa cô về nhà, dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Tuệ Tuệ đi về.

Phương Niên mở gói bưu kiện.

Cô vừa mở ra, Giang Ngộ rất nhanh call video tới.

“Vợ ơi, em thích quà của anh chứ?”

Ở bên kia màn hình, gương mặt điển trai của Giang Ngộ hiện lên.

Phương Niên không đáp lại nhưng hai tai ửng đỏ.

Thật lâu sau, cô mới thốt lên: “Lưu manh.”

Giang Ngộ nhíu mày: “Lúc trước em nói mấy bộ đó rất đẹp cơ mà.”

“Đó là trước kia, giờ em không đủ tuổi mặc chúng.”

“Ai nói thế? Vợ của anh mãi mãi tuổi mười tám”

Mặc dù liêm sỉ anh rơi đâu đó nhưng Phương Niên vẫn không nhịn được cười.

“Hôm nay anh quay gì vậy?”

“Cảnh trừng phạt tham quan trong triều.”

“Cùng Tô Nhược hả?”

“Em ghen à?”

“Không hề.”

Câu “không hề” kia, tuy rất bận tâm đến nó nhưng cô không thừa nhận, Giang Ngộ hiểu điều đó, không vạch trần.

“Anh có cùng cô Tô diễn nhưng không có cảnh thân mật nào.” Trong phim thì một câu A Nhược, hai câu A Nhược nhưng trước mặt vợ mình, cô Tô gì đó đều cuốn theo gió bay.

“Vâng.”

Hiện tại, tổng cục điện ảnh kiểm duyệt rất nghiêm ngặt hơn thế nữa bộ phim của họ được chiếu đại trà trên sóng truyền hình, không thể có quá nhiều cảnh nóng.

Giang Ngộ đã nói trước với cô, để nhanh chóng nhập vai, mỗi lần đóng cảnh thân mật, anh đều coi đối phương là cô.

Thấy cô chưa vui lên, Giang Ngộ cười nói: “Em lấy đồ ra rồi đúng không? Mặc cho anh xem nào.”

“Không muốn đâu.”

Xấu hổ chết đi được!

“Bảo bối ngoan, nghe anh.”

Anh luôn biết cách khiến cô nghe lời.

Cô làm sao có thể cưỡng nổi gương mặt điển trai này, thêm cả giọng điệu dịu dàng mềm mỏng kia nữa.

Phương Niên đặt điện thoại xuống, bắt đầu cởi đồ.

Món quà Giang Ngộ tặng, thực ra là những bộ đồ cosplay tình thú.

Từ đồng phục y tá, đồng phục học sinh, nữ thủy thủ, tiếp viên hàng không, cô hầu gái,… trước kia hai người đi dạo phố có đi qua một cửa hàng tình thú. Khi ấy Phương Niên cũng muốn thử xem sao nhưng cô còn ngại ngùng không dám bước vào.

Thay xong bộ đồng phục y tá, Phương Niên cầm điện thoại lên quay cho anh xem.

“Ss!!!” Đầu bên kia hít một ngụm khí lạnh.

“Được không anh?”

“Đẹp lắm, gậy thịt cứng rồi này.”

Cô ngượng chín mặt nhưng lại thích thú vì tiểu Giang Ngộ.

“Vợ ơi, để anh nghe nhịp tim em.”

Được gọi là trang phục tình thú nên đồng phục y tá sẽ khác với những bộ đồ bình thường.

Bộ đồ này có màu trắng thuần đi kèm với mũ y tá, ống nghe. Bộ váy liền thân này khoét sâu cổ áo theo hình chữ V, lộ ra một phần ba bộ ngực sữa, nó chỉ dài đến đùi, may lắm che được qυầи ɭóŧ.

Phương Niên đỏ mặt, nghe theo anh, đưa bầu ngực sữa ra ngoài váy, đặt ống nghe lạnh buốt lên quả đào non.

“Em nghe được gì?”

“Không có gì cả.”

“Anh thì nghe được bên trong em nói rằng, ngực em ngứa lắm, huyệt động cũng ngứa, muốn gậy lớn của chồng em.”

“Ưm…”

Bị anh nói vậy, Phương Niên dần có ham muốn, bên dưới cũng ướt theo.

Cô vô thức liếʍ môi, nhìn người trong màn hình: “Chồng ơi, em muốn…”

Anh đóng vai nam chính, sẽ phải quay tiếp đến khi hết phim, một tháng tiếp theo, anh ở lại với đoàn phim.

Năm năm xa nhau, họ mới quay lại được hai tháng đã phải xa tiếp, mới ngày đầu thôi Phương Niên đã cảm thấy không chịu nổi.

“Bảo bối ngoan nào…” Giang Ngộ khàn giọng đáp, anh cũng đang cố gắng kiểm soát ham muốn, “Lần này anh có mua cả “đồ chơi” cho em đó.”

Ngoại trừ đống đồ cosplay này anh còn mua cả dươиɠ ѵậŧ giả, trứng rung,…