Chương 1-2

Vừa tỉnh dậy, cậu thầm vui mừng, nhưng khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình, cậu chỉ có thể ôm lấy móng vuốt nhỏ của bản thân mà than thở buồn bã.

Hiện tại cậu sở dĩ xuất hiện ở đây, đơn giản là vì đứng cao nhìn về phương xa, muốn nhìn xem bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nói tóm lại - cậu muốn trốn thoát.

Cậu khéo léo tránh khỏi tầm nhìn của các nhân viên căn cứ và khách du lịch bên ngoài, trèo lên cây thành công.

Trước đây, cậu có thể bay lên đạt đến độ cao như vậy chỉ bằng một ngón tay thôi.

Cậu không phản ứng được cho đến khi vô tình trèo lên, cảm thấy móng vuốt đau nhức và thiếu sức lực——

Cậu.

Đã.

Không Phải.

Cậu Của Quá Khứ Nữa Rồi.

"Niên Niên, nhanh xuống đi." Bảo mẫu Lâm lại ở phía dưới hô to.

Hoa Niên Niên lắc lư thân mình.

Nếu cậu dám xuống thì cậu đã xuống từ lâu rồi!

Tất cả bọn họ không có mắt chút nào sao! !

Không biết trèo lên bế cậu xuống à! ! !

Ách... Trong lòng rít gào lên xong, cậu nhìn vào thân cây mình đang ôm, lại im lặng nuốt xuống tiếng rống của mình, để có thể leo trèo tốt hơn, cậu cố ý tìm một cái cây có thân mỏng.

Cây này không nói đến việc leo trèo, gấu trúc trưởng thành nặng hơn cũng không dám leo, bởi vì cây không chịu được sức nặng.

Những nhân viên đứng dưới gốc cây cuối cùng cũng phát hiện ra Hoa Niên Niên có gì đó không ổn, bảo mẫu Lâm nói:

“Không được, Niên Niên rõ ràng là đang sợ hãi và không còn sức lực, chúng ta phải tìm cách giữ nó ở lại trên cây.”

"Không có cái thang dài như vậy, cũng không có cái kẹp dài đến chừng đó. Cây yếu quá, người ta không thể trèo lên được..." Mọi người vội vàng nghĩ ra ý tưởng, chủ yếu là vì chưa từng gặp qua một con gấu trúc nhỏ đã leo lên cao như vậy. Tình hình rất khó khăn, nhất thời rất khó giải quyết.

"Chúng ta đưa tay ra để đón lấy nó ở bên dưới thì thế nào?"

“Nếu không bắt được thì sao?”

Mọi người đều im lặng.

"Sao đệm bơm hơi vẫn chưa về!"

“Từ trên cao mà rơi xuống đệm bơm hơi cũng vẫn rất khó có thể đảm bảo các cơ quan nội tạng sẽ không bị tổn thương do va chạm.”

Mọi người bàn bạc phương pháp an toàn nhất, Hoa Niên Niên ở trên cây dần dần không trụ được.

Đột nhiên, từ bên ngoài vách đá nhô ra một cột tre, trông như đang muốn chọc vào Hoa Niên Niên!

Bảo mẫu Lâm hét lên: "Dừng lại! Đừng ném bất cứ thứ gì vào vườn!"

Những du khách khác ném ánh mắt lên án về phía người đàn ông đâm vào cột tre, còn một cô gái trẻ tức giận giật lấy cột tre từ tay người đàn ông:

“Anh là ai? Không nhìn thấy gấu trúc con sợ quá nên không dám cử động à? Nhỡ anh chọc nó làm nó rơi xuống, anh có đủ khả năng đỡ nó không hả?"

Người đàn ông muốn chửi thề vài câu, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, anh ta lập tức rụt rè lùi lại với ánh mắt né tránh.

"Rác rưởi." Mọi người người đàn ông này đều phi thường ghét bỏ.

Cùng lúc đó, bốn chiếc ô tô chạy vào sân trong của căn cứ, bốn thanh niên nam nữ lần lượt xuống xe, trong đó nổi bật nhất chính là người đàn ông mặc thường phục màu đen.

Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, nửa khuôn mặt dưới vành mũ bị bóng tối bao phủ, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài ánh sáng, có thể thấy rõ quai hàm mịn màng và đôi môi mỏng mím nhẹ, lộ ra một chút hươnh vị của sự nghiêm nghị.

Một lúc sau, hắn khẽ ngẩng đầu lên, nửa mặt trên lộ ra từ trong bóng tối, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng hơi nhắm lại, lông mi dày khẽ rung lên, một luồng sáng lạnh lẽo nhàn nhạt xuyên qua đôi mắt của hắn.

Người đàn ông này ngũ quan và dung mạo đều hoàn hảo, dung hòa giữa đẹp trai và xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại quá cương nghị, khiến hắn trông rất lạnh lùng, khó hòa hợp.

Ba người còn lại là hai nam một nữ, ngoại hình đều không tệ.

"Nhóm tiết mục đang làm gì vậy? Chúng ta tới đây được một lúc rồi. Người ở căn cứ đâu? Họ không ra đón chúng ta sao?" Người phụ nữ phàn nàn.

Người phụ nữ đó là Trình Tâm Vũ, một trong những nữ diễn viên nổi tiếng, thấy hai nam diễn viên bên cạnh không nói chuyện với nhau, cô cố ý tiến lên hai bước, ưỡn ngực kiêu hãnh:

“Thích lão sư, người của căn cứ này không quan tâm chúng ta thì chẳng có việc gì. Nhưng lại chậm trễ việc tiếp đón anh, thật sự không lễ phép chút nào, anh có nghĩ như vậy không?"

Thích Bạch hơi cụp mắt xuống, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người Trình Tâm Vũ, Trình Tâm Vũ cứng đờ trong chốc lát, cảm giác ánh mắt đối phương giống như một chậu nước đá đổ lên đầu mình, cô cảm thấy sau lưng mình có một tầng khí lạnh bao quanh.

Thích Bạch thu hồi ánh mắt, sải bước đi vào trong.

Một nhân viên ôm đệm bơm hơi chạy về phía Thích Bạch, Thích Bạch vô thức ngăn anh ta lại, đối phương sửng sốt, trầm giọng nói:

“Xin chào, tôi là Thích Bạch, tôi đến đây để ghi hình chương trình thực tế [ Quốc Bảo Gấu Trúc.]

Nhân viên công tác bừng tỉnh, đúng thật là họ đã được ông chủ nhắc qua, vì để tuyên truyền quốc bảo gấu trúc, một chương trình truyền hình thực tế đã được phát triển bởi người phụ trách cơ sở và nhà sản xuất Apple TV.

Minh tinh sẽ học tập cách chăn nuôi gấu trúc, lại thông qua các tiết mục của chương trình để truyền bá ra bên ngoài, để mọi người biết ngày thường gấu trúc sinh hoạt như thế nào.

Nhưng bây giờ anh ta có chuyện gấp hơn: “Xin lỗi, đợi một chút, ở đây chúng tôi có việc gấp…”

Anh ta chưa nói xong đã vội chạy ngang qua Tề Bạch, Thích Bạch mơ hồ nghe được vài tiếng nói, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của nhân viên, suy nghĩ một lúc rồi bước chân đi theo sau.