Chương 2-1

"Đệm bơm hơi tới đây!"

Cuối cùng, bảo mẫu quyết định dùng đệm bơm hơi, nhân tiện đưa tay ra đỡ, nếu ai không bắt được thì bên dưới sẽ có đệm bơm hơi để giảm xóc.

Hoa Niên Niên có thể cảm giác được móng vuốt của mình không thể chịu được nữa, cả người suýt rơi xuống, cậu sợ đến mức nhanh chóng ôm chặt cây lần nữa, nhưng cậu không thể trụ được quá hai giây lại tiếp tục rơi xuống.

Thôi quên đi, phó mặc cho số phận.

Trước nay Hoa Niên Niên không nghĩ rằng, sẽ có một ngày nào đó cậu có giây phút “cam chịu số phận”.

Aiiiii.

Giữa vô số tiếng kinh hô, Hoa Niên Niên ngã xuống, khát vọng sống sót khiến cậu theo bản năng tự cứu mình nửa chừng, giơ móng vuốt ra bắt lấy những cành cây đang mọc lên, cố gắng làm tốc độ rơi của mình chậm lại.

Cứ như vậy, kết quả là nửa đường đổi hướng, sắc mặt của các bảo mẫu phía dưới thay đổi rõ rệt, khi nhìn thấy cậu sắp ngã xuống đất, một bóng người từ bên cạnh lao ra, dùng cánh tay thon dài vững vàng đỡ lấy cậu.

“Oa!” Du khách reo hò.

Một bàn tay đặt lêи đỉиɦ đầu Hoa Niên Niên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của cậu

Hoa Niên Niên kinh hãi mở to mắt, khi nhìn thấy bộ dáng người trước mặt, đôi mắt trợn trừng lên, nếu Thích Bạch không ở ngay gần, hắn thật sự không thể phân biệt được vẻ mặt trừng trừng của cậu với hai quầng thâm.

Bộ dạng này thực sự dễ thương.

Người đàn ông nghiêm khắc âu yếm vuốt ve bộ lông tơ của bé gấu trúc giống như nắm cơm nếp vừng, khóe miệng nở nụ cười, không khỏi cúi đầu hôn lên chiếc mũi hồng hào khác hẳn những người khác của gấu trúc con Hoa Niên Niên.

Hôn xong, hắn liếc nhìn Hoa Niên Niên, lại không tự chủ được hôn tiếp.

Hoa Niên Niên ôm lấy móng vuốt nhỏ, hít sâu một hơi.

Bình tĩnh, cậu muốn bình tĩnh.

Ahhh, cậu không thể bình tĩnh được!

Tại sao cậu lại gặp được sư huynh đã chết nhiều năm ở đây!

Đây chính là sư huynh của cậu, sư huynh đã chết vì cố gắng muốn cứu cậu trong bí cảnh! !

Hoa Niên Niên hưng phấn dùng chân ôm lấy mặt Thích Bạch, thè đầu lưỡi lên mặt Thích Bạch—điên cuồng liếʍ!

Thích Bạch bị người liếʍ nhột, cười nhẹ, tiếng cười rất nhẹ nhàng quyến rũ.

Nhân viên, bảo mẫu đứng bên cạnh và khách du lịch bên ngoài nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác và ghen tị, một người một gấu tương tác thân mật, mọi người đều nghĩ: Mình cũng muốn liếʍ bánh nếp mè! ! !

Chẳng bao lâu, Hoa Niên Niên đã bị bảo mẫu Lâm kịp phản ứng bắt lại, tuy không ngã xuống đất nhưng vẫn phải kiểm tra vì Thích Bạch không mặc trang phục cách ly.

Gấu trúc con khi còn nhỏ có sức đề kháng rất thấp, bảo mẫu phải khử trùng và mặc bộ đồ cách ly khi tiếp xúc với chúng trước khi có thể ôm chúng.

Mà vừa rồi Thích Bạch lại hôn Hoa Niên Niên!

Hoa Niên Niên rất phản kháng, không nhịn được muốn quay đầu nhìn Thích Bạch, nhưng sức lực của gấu trúc con hai tháng tuổi rất yếu đuối, bảo mẫu Lâm chỉ có thể cắt đứt ánh mắt trìu mến giữa cậu và sư huynh.

Hoa Niên Niên: Tôi hận!

Thích Bạch vô thức nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng lại bị nhân viên ngăn lại, hắn rõ ràng là người ngoài, sao có thể xuất hiện ở đây.

Ngay lúc Thích Bạch đang định giải thích thân phận của mình, đám đông bên ngoài đột nhiên hét lên:

"Là Thích Bạch! Thật sự là Thích Bạch!"

"Tại sao Thích Bạch lại ở đây?"

"Thật đẹp trai! Tề Bạch, anh yêu em!"

"Anh yêu, nhìn đây, nhìn đây!"

Thích Bạch: "..."

Hiện tại hắn không cần giải thích, bảo mẫu dưới gốc cây cũng đã biết hắn là ai.

*

Hoa Niên Niên bị các loại dụng cụ kiểm tra, bảo mẫu Lâm rất khẩn trương, may mắn thu được số liệu đều bình thường, trái tim lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Lại ôm Hoa Niên Niên trở lại ký túc xá, khi vừa bước qua ngưỡng cửa, bảo mẫu Lâm liền nắm lấy hai cái lỗ tai nhỏ của cậu, chỉ vào ngưỡng cửa: "Niên Niên, sao con lại bò ra ngoài trèo cây!"

Trong lòng Hoa Niên Niên hướng về sư huynh của mình, buồn bã cuộn tròn hai chân trong tay, không để ý tới bà

Làm thế nào để cậu có thể gặp lại sư huynh?

Bảo mẫu Lâm: “…” Tôi không khỏi ngứa ngáy muốn đấm con gấu trúc nhỏ này.

"Tức chết đi được!"

Bảo mẫu Lâm tức giận đặt Hoa Niên Niên lên giường gỗ, nhìn thấy Hoa Niên Niên còn ôm móng vuốt của mình, cẩn thận nhấc chân Hoa Niên Niên lên, kiểm tra làn da hồng hào mềm mại của cậu.

Thân thể hiện tại của Hoa Niên Niên có chút khác biệt với những con gấu trúc khác, so với những bé gấu trúc cùng tuổi, cơ thể của cậu có bộ lông dày hơn và dáng người ngây thơ hơn, trông cậu như hơn ba tháng tuổi, nhưng thực chất cậu chỉ mới hơn hai tháng tuổi thôi.

Những bé gấu trúc khác có màu đen và trắng, miếng đệm thịt chủ yếu là màu đen, nhưng cậu là con gấu trúc duy nhất có mũi và miếng thịt màu hồng.

Nếu độ dễ thương của những viên cơm nếp mè khác là 100 điểm thì Hoa Niên Niên là 200 điểm!

Tất cả nhân viên trong căn cứ đều đồng ý rằng cậu ấy là người đẹp trai nhất trong lứa gấu trúc con này!

Nhân viên và bảo mẫu đều rất yêu quý cậu, nhưng điều khiến họ lo lắng là - cậu quá nghịch ngợm, thường xuyên bắt nạt các bé gấu trúc khác, và giờ cậu thậm chí còn có thể trốn thoát khỏi nhà tù!

Khi huấn luyện cậu, cậu vốn rất đáng yêu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn bảo mẫu, thỉnh thoảng lại rầm rì hai tiếng, bảo mẫu không thể cưỡng lại được.

Khi tâm trạng không tốt, cậu sẽ không thèm nhìn người chăn nuôi.

Như bây giờ.

Bảo mẫu Lâm kiểm tra móng vuốt của Hoa Niên Niên nhưng không tìm thấy vết thương nào, cô thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài có người gọi cô, cô đe dọa Hoa Niên Niên:

"Nếu con lại trốn thoát khỏi nhà, mẹ sẽ nhốt con vào căn phòng nhỏ màu đen!"

Hoa Niên Niên dùng mông đáp lại cô.

Bảo mẫu Lâm: "..."