Chương 1: Nguyên nhân

Ngụy Sanh tò mò nhìn người đàn ông khí chất nhã nhặn, vóc người cao ngất ngồi đối diện, cho dù đang ở nhà của người khác nhưng cũng tỏ ra vô cùng thoải mái. Một cặp mắt kiếng gọng vàng ngăn đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của anh, sống mũi cao ngất, đôi môi không quá dày vô cùng đẹp mắt, nhìn một chút Ngụy Anh không khỏi có chút ngây dại, ngay cả cô buông đũa xuống lúc nào cũng không biết.

Ngụy Sanh đang si mê nên không chú ý tới đôi mắt dưới cặp kiếng xẹt qua một chút thâm ý của người đàn ông, để ý dáng vẻ say mê của cô gái nhỏ, nét mặt anh mang theo ý cười, thong thả lấy khăn giấy trên bàn ăn lau miệng, vô cùng dịu dàng nói với ba mẹ của Ngụy Sanh đang ngồi bên cạnh anh: "Cảm ơn bác trai, bác gái, về chuyện này, con nghĩ còn cần phải hỏi ý của con gái bác sẽ tốt hơn, nếu như nói chuyện xong thì có thể gọi điện lại cho con, hôm nay con xin phép về trước."

Nói xong, người đàn ông đứng dậy chỉnh sửa vạt áo một chút, không hề để ý đến ý định giữ lại đầy nhiệt tình của ba mẹ Ngụy Sanh, anh mỉm cười với cô gái nhỏ đang nhìn mình, Ngụy Sanh đang say mê lập tức lấy lại được sự tỉnh táo, cô gái nhỏ hoảng hốt nhìn anh đi ra khỏi cửa nhà, tiếng động ở cửa khiến Ngụy Sanh nhanh chóng hoảng hồn, cô nhỏ nhẹ hỏi mẹ Ôn: "Mẹ, anh trai nhỏ đó là ai vậy? Đẹp trai quá, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của con!"

Phu nhân Ôn và chồng bà - tiên sinh Ngụy liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười: “Sanh Sanh, người đó chính là anh trai Cận Ngạn mà hồi nhỏ con vô cùng thích, không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy, con còn thích nó như vậy, xem ra quyết định đó của ba mẹ chắc là không có vấn đề gì."

Ngụy Sanh nghe được mẹ nói như vậy, trong đầu vẫn chưa thoát khỏi sự so sánh giữa Cận Ngạn trong trí nhớ và Cận Ngạn của hiện tại, nghe thấy quyết định của mẹ, cô vô cùng nghi hoặc: “Quyết định? Hai người quyết định gì về con sao?"

Phu nhân Ôn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Ngụy Sanh, bà khẽ vuốt nhẹ cô, dịu dàng nhưng đầy kiên định nói: “Khi còn nhỏ con vô cùng thích anh trai Cận Ngạn, ba mẹ thấy con thích nó như vậy liền trò chuyện với ba mẹ Cận Ngạn về hôn ước, bây giờ con đã 15 tuổi rồi, theo như truyền thống của nhà họ Cận, con nên dọn đến nhà họ Trạch học tập chút kỹ năng quản lý gia đình, sau đó 18 tuổi thì sẽ kết hôn với Cận Ngạn, vừa vặn anh Cận Ngạn của con mới hoàn thành việc học tập ở nước ngoài, cho nên bèn mời nó đến đây nói chuyện này. . ."

Đính hôn? Kết hôn? Với anh Cận Ngạn?

Ngụy Sanh bị ba từ này chiếm lấy, cô ngơ ngác nhìn mẹ của mình, có chút không tin nổi: "Con quả thực rất thích anh Cận Ngạn, con có thể kết hôn cùng anh ấy sao?! Anh ấy ưu tú như vậy chắc sẽ không đồng ý đâu."

Cận Ngạn vẫn luôn là con nhà người ta, diện mạo anh tuấn, lịch sự nhã nhặn, nghe nói còn có sự nghiệp của bản thân, không hề giống cô một chút nào, cô vẫn còn học trung học, thành tích cũng không tốt, trừ xinh đẹp một chút ra thì vẫn còn do ba mẹ chu cấp, hoàn toàn không có ưu điểm nào khác, Ngụy Sanh buồn bực nghĩ.

Phu nhân Ôn bị dáng vẻ không thể tin được của con gái mình chọc cười, bà khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ: “Sanh Sanh rất đáng yêu, rất biết thương người, tự tin lên đi, anh Cận Ngạn của con đã đồng ý rồi, anh ấy còn lo rằng con không đồng ý nữa đó, cố ý kêu ba mẹ hỏi con, nó rất tôn trọng ý nguyện của con đó", mặc dù trong lòng không nhỡ, nhưng lý trí nói cho bà biết, con cái chung quy cũng phải trưởng thành, vì công việc bọn họ cũng không có nhiều tâm tư chăm sóc con gái của mình, chỉ có bảo mẫu bên cạnh bà vẫn không yên tâm, Cận Ngạn lại cố ý về nước trong lúc này, ý tứ rất rõ, thời điểm đã đến rồi, hy vọng Sanh Sanh có thể thích ứng thật tốt với cuộc sống sau khi bọn họ rời khỏi, phu nhân Ôn nghĩ như vậy.

Nghe được phu nhân Ôn trả lời, Ngụy Sanh sửng sốt vài giây rồi lập tức đứng dậy nhảy lên, vui vẻ nói: "Tốt quá, có thể ở cùng với anh Cận Ngạn, thật là vui, mẹ, khi nào con có thể dọn qua đó?" Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phấn chấn mà hiện lên nét hồng phấn.

Cảm thấy được con gái gấp đến không chờ nổi, trong lòng phu nhân Ôn có chút hụt hẫng, sự áy náy hiện lên chút chua xót, nhưng quả thật không có cách nào chỉ trích, bà hít sâu một cái, bình tĩnh lại nhìn con gái, dịu dàng nói: "Nếu con chuẩn bị tốt, mẹ ngay lập tức gọi điện cho Cận Ngạn phái người đến đón con, vừa hay chiều nay ba mẹ có hội nghị ở nước C, không có thời gian chăm sóc con, Sanh Sanh con nghĩ kỹ rồi chứ, chắc chắn là chuẩn bị tốt chưa?” Mấy chữ cuối cùng, phu nhân Ôn nghiêm túc rất nhiều.

Ngụy Sanh ngây cả người, nhớ tới người đàn ông nhã nhặn vừa mới gặp mặt, lại nghĩ đến sự quan tâm hồi nhỏ của anh, văn nhã thanh niên, lại nghĩ tới khi còn nhỏ hắn đối chính mình quan tâm, đây là thức mà ba mẹ luôn xa nhà không cho cô được, trái tim cô đập thình thịch, giống như đang ám chỉ cái gì, lấy lại bình tĩnh, cô vô cùng trịnh trọng, dùng giọng điệu khẳng định nói với phu nhân Ôn: "Mẹ, con muốn gả cho anh ấy, con rất thích anh ấy, muốn ở bên cạnh anh ấy!"

Không ngoài dự liệu, phu nhân Ôn và chồng cười lên, lông mày khẽ nhếch: "Tiểu nha đầu con, mẹ lập tức liên lạc với anh Cận Ngạn đến đón con, nhưng mà nghe nói chương trình học dành cho cô dâu của nhà bọn họ rất cực khổ đó, nếu không chịu nổi thì điện cho ba mẹ, ba mẹ đến đón con về, đừng khiến bản thân mình chịu thiệt thòi, biết không!” Khúc cuối, giọng điệu của phu nhân Ôn đầy nghiêm khắc.

Ngụy Sanh cảm động mà nhìn ba mẹ, tuy rằng người một nhà chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự yêu thương của ba mẹ đối với cô, mặc dù vậy cô chờ mong ở bên cạnh người đàn ông đó hơn, rất muốn đến nhà anh Cận Ngạn, mau đến đón em đi ~

……

Trong thư phòng thoải mái và ưu nhã, chàng thanh niên đặt điện thoại xuống, ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ gõ lên bàn, khóe miệng hiện lên một chút thâm thúy, tươi cười: "Ngụy Sanh, rốt cuộc cũng khiến em đến bên anh, anh sẽ để em chuẩn bị thuộc về anh. . ."