Chương 2: Chương trình học của cô dâu mới

Buổi chiều, sau khi phu nhân Ôn liên lạc với Cận Ngạn đến đón cô gái nhỏ, hai người vốn định cùng con gái chờ Cận Ngạn đến nhưng ba Ngụy đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp nên hai vợ chồng vội vàng dặn dò con gái rồi cùng nhau ngồi máy bay tư nhân rời khỏi, Ngụy Sanh có chút ngẩn người nhìn bóng lưng dần xa của ba mẹ nhưng rất nhanh cảm giác hưng phấn do sắp có người bầu bạn đã xâm lấn.

Phục hồi tinh thần lại, Ngụy Sanh nghĩ gì đó, cô cầm lấy điện thoại vui mừng gọi cho số của Cận Ngạn mà khi nãy phu nhân Ôn rời đi đã cho, tút tút —— rất nhanh đã được bắt máy, giọng nói dịu dàng trầm thấp của người thanh niên vang lên: "Xin chào?"

Nghe giọng nói đầy thu hút của anh, tim Ngụy Sanh đập dồn dập, có chút khẩn trương và vui vẻ, mềm mại ngại ngùng hỏi: "Ngạn.. . .anh Ngạn. . .Ngạn ~ Em là Ngụy Anh, em. . Em muốn hỏi là chút nữa em cần mang theo hành lý gì không ạ?"

Hình như bị Ngụy Sanh chọc cười, giọng nói của người thanh niên mang theo ý cười: "Sanh Sanh không cần mang gì hết, ở đây không thiếu gì cả, em chỉ cần chờ anh đến đón là được rồi, ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ anh, được không?"

Ngụy Sanh dùng sức gật đầu, nhanh chóng mở miệng trả lời: “Được ạ ~”

. . .

Bên trong chiếc xe xa xỉ, Cận Ngạn ngồi cạnh Ngụy Sanh ở ghế phía sau, Ngụy Sanh nhìn sườn mặt đầy nghiêm túc khi làm việc của anh, ánh mắt dần dần si mê, anh Cận Ngạn đẹp như vậy, thật là tốt, rốt cuộc mình cũng có người chăm sóc! Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô gái nhỏ, chàng trai khẽ cong môi, tốc độ xử lý văn kiện nhanh hơn trước...

Sau khi hoàn thành xong công việc, cuối cùng Cận Ngạn cũng dành thời gian nhìn cô gái nhỏ sắp thuộc về mình, thấy chiếc áo đầm màu xanh sữa trên người Ngụy Sanh, anh cảm thấy có chút chướng mắt, sau khi cắn chặt hàm răng, anh suy nghĩ một chút, lấy trong vali một chiếc đầm màu trắng, cố tình hạ thấp giọng cho thêm sức quyến rũ, nói với cô gái nhỏ đang đỏ mặt kia: "Tiểu Sanh, em thật sự muốn gả cho anh sao?"

Mặt của cô gái nhỏ càng đỏ hơn, tim đập càng lúc càng nhanh, hít sâu một cái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cận Ngạn, nhỏ giọng nhưng kiên định nói: “Em muốn gả cho anh Cận Ngạn, muốn ở bên anh Cận Ngạn!"

Cận Ngạn vô cùng vừa lòng với kiên định của Ngụy Sanh, giọng điệu càng dịu dàng: "Sanh Sanh biết nhà họ Cận có chương trình học dành cho cô dâu mới không?"

Ngụy Sanh hồi tưởng lại một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu, vô cùng thành thật nói: “Trước đó mẹ có nói qua một chút nhưng chưa nói rõ ràng, chỉ nói cô dâu của nhà họ Cận lúc 15 tuổi sẽ đến đó học rồi 18 tuổi mới có thể đính hôn.”

Cận Ngạn gật đầu, thấy cô gái nhỏ thành thật rất đáng yêu, ôm lấy cô gái nhỏ để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Chương trình học dành cho cô dâu mới ở nhà họ Cận có hai phần, một phần là mời giáo viên về nhà hoặc đến trường nữ sinh hợp tác học một số kỹ năng để sau này kết hôn dùng, ví dụ như cắm hoa, cách cư xử với người khác, cấp cứu và nhiều thứ khác, một phần khác là do chồng tương lai tự quyết định chương trình học cũng như tự mình dạy dỗ, chương trình học càng nhiều càng thể hiện sự hài lòng của chồng tương lai đối với họ, dĩ nhiên chương trình học sẽ ngày càng mệt mỏi, Sanh Sanh muốn chương trình học nhiều hay ít?"

Ngụy Sanh không kịp đề phòng đã bị anh ôm lên đùi, tinh thần luôn trong tình trạng vô cùng hoảng hốt, mãi đến khi vành tai nhận được cảm giác ấm nóng, lúc lấy lại ý thức cô cảm nhận được Cận Ngạn dùng đầu lưỡi liếʍ mình, nét mặt cô càng đỏ hơn, anh nói gì cô cũng nghe không rõ, chỉ nghe được gì mà chương trình học, chồng hài lòng, chương trình nhiều gì đó, cô hoảng hốt nhìn nhan sắc anh tuấn gần trong gang tấc, nuốt nuốt nước miếng, giọng điệu có vẻ run rẩy: “Mẹ em nói là em phải nghe lời anh Cận Ngạn."

Nghe cô nói, trong mắt Cận Ngạn hiện lên một tia mờ ám, rời khỏi vành tai xinh xắn như ngọt trai của cô, anh tiếp tục dịu dàng dụ dỗ: "Sanh Sanh thực ngoan, anh vô cùng hài lòng, nếu Sanh Sanh tin anh Cận Ngạn như vậy, thì sau này chương trình học sẽ giao cho anh, Sanh Sanh chỉ cần toàn tâm toàn ý tin tưởng anh là được.”, cảm nhận được hơi thở của anh có chút xa hơn, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nghe được lời khen của anh, cô vui vẻ gật đầu rốt cuộc thanh tỉnh một chút, nghe được thanh niên khen nàng lời nói, nàng vui vẻ mà theo thanh niên ý tứ gật gật đầu, dứt khoát nói: "Anh Cận Ngạn rất lợi hại, Sanh Sanh nghe lời anh!”

Vô cùng hồn nhiên mà không hề biết mình đã đồng ý một việc không nên.