Chương 10

Một ngày mới bắt đầu, vẫn như cũ được đánh thức bằng cách bị nhéo núʍ ѵú và hoa huyệt, Ngụy Sanh xoa xoa mắt mơ hồ giơ hai tay lên, chờ đợi Cận Ngạn ôm cô đi tắm rửa. Nhưng chờ một hồi lâu không thấy anh đáp lại, cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lại vô tội nhìn Cận Ngạn.

“Hôm nay lớp học mới bắt đầu. Trước khi vào lớp, anh muốn xác nhận với Sanh Sanh, em có thật sự muốn bị kiểm soát không?” Khuôn mặt Cận Ngạn vô cùng nghiêm túc, Ngụy Sanh bị cảm xúc của anh làm ảnh hưởng nên cũng theo bản năng nghiêm túc trả lời: “Em muốn được anh Ngạn kiểm soát.”

“Tốt lắm, như vậy từ hôm nay trở đi, những gì em làm đều phải có sự đồng ý của anh, bao gồm thức dậy, tắm rửa, mặc đồ, đi vệ sinh, vân vân.” Cận Ngạn vừa lòng nói.

“Tất cả mọi thứ sao?!” Ngụy Sanh bất ngờ. “Tại sao?”

“Vì anh muốn em hoàn toàn dựa dẫm vào anh, có lẽ hơi quá đáng, nhưng Sanh Sanh đã phải tự lập từ nhỏ đến 15 tuổi, rất độc lập. Anh thích Sanh Sanh toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh, tin tưởng anh, vâng lời anh… Anh nói như vậy có phải quá đáng không?” Nhìn cô gái nhỏ vẫn còn có chút bài xích, Cận Ngạn bắt đầu yếu thế, hàng lông mi dưới mắt kính rủ xuống che đi cảm xúc trong ánh mắt, khóe miệng khẽ mím, trông vô cùng mất mát.

Nhìn thấy anh Ngạn thường ngày dịu dàng lại thật đáng thương. Cô không hiểu mình đã nói gì lại khiến Cận Ngạn đau buồn như vậy, nhưng cô cũng không thích nhìn anh khổ tâm như thế. Hơn nữa sau khi Cận Ngạn nói xong, ngoài mặt cô có thể hiện chút thái độ bài xích, nhưng sâu thẳm trong lòng có rung động khó tả, cảm giác bị người kiểm soát thế này lại khiến cô thầm vui mừng, hơn nữa sau này không cần tự quyết định mọi chuyện. Nhiều cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau, Ngụy Sanh thốt ra: “Không, không quá đáng đâu! Em thích bị anh Ngạn kiểm soát!”

“Tốt quá! Vậy chúng ta sẽ bắt đầu khóa học ngay bây giờ, em xác định không đổi ý?” Cận Ngạn nghiêm trọng nhìn Ngụy Sanh hết sức mong chờ. Cảm nhận được sự cổ vũ trong ánh mắt anh nên cô nói như đinh đóng cột: “Em sẽ không đổi ý!”

“Chương trình học nói rõ điều đầu tiên: Em làm gì cũng phải báo cáo với anh, khi được sự cho phép thì mới có thể làm.”

Ngụy Sanh gật đầu, lập tức áp dụng ngay: “Anh Ngạn, em muốn hỏi một câu được không?”

Cận Ngạn hài lòng với một Ngụy Sanh ngoan ngoãn, anh gật đầu. “Nếu như em quên hỏi thì làm sao ạ?”

Ngụy Sanh có chút lo lắng, cô biết trí nhớ của mình kém, chắc chắc sẽ hay quên.

Cận Ngạn im lặng, rồi đưa bàn tay xoa đầu cô trấn an, chậm rãi nói: “Mỗi sáng lúc thức dậy lặp lại những điều này 10 lần nhất định không thể quên, nếu vẫn quên thì sẽ tùy tình huống mà trừng phạt.”

Nghe đến trừng phạt, Ngụy Sanh có hơi sợ hãi, cô âm thầm nhớ kỹ những lời này. Chuẩn bị tâm lý thật tốt, bàn tay nhỏ kéo kéo vạt áo ý bảo anh tiếp tục.

Anh mỉm cười gật đầu nói: “Điều luật thứ hai: Em không có quyền từ chối bất cứ yêu cầu nào anh đưa ra. Điều luật thứ ba: Phải luôn luôn thành thật với anh, không chấp nhận hình thức nói dối. Nếu để anh phát hiện ra, sẽ tùy mức độ nghiêm trọng của tình huống mà trừng phạt em. Đọc ba điều này mỗi ngày 10 lần cho em quen trong một tuần. Tuần này nếu em làm sai anh sẽ không phạt. Nhưng từ tuần sau nếu có sai phầm thì sẽ bắt đầu trừng phạt.”

Ngụy Sanh thành thật gật đầu, cô tò mò không biết hình phạt là gì. Được Cận Ngạn cho phép, cô bèn hỏi, Cận Ngạn điểm nhẹ chóp mũi cô nói: “Nhẹ nhất là đánh vào mông 10 cái, nặng nhất là đánh hoa hạch 10 cái. Cơ thể em đang ngày càng mẫn cảm, nên cảm giác đau đớn khi bị đánh cũng mạnh hơn. Anh biết em sợ đau, vì vậy đừng phạm sai lầm.”

Ngụy Sanh bị dọa mà gật đầu, cô quyết tâm không để bản thân phạm lỗi. Cận Ngạn hài lòng mà nhìn cô bắt đầu chấp nhận, anh hôn vào khóe môi cô để khen thưởng, rồi ôm cô gái nhỏ đang khỏa thân mà tắm rửa rồi bắt đầu đáp lại thỉnh cầu của cô.

Ban đầu cô vẫn hay quên, ví dụ như muốn đi vệ sinh, đi ăn đều quên xin, Cận Ngạn không ngại phiền mà nhắc cô. Sau một tuần trải qua luyện tập và nhắc nhở thì Ngụy Sanh đã dần có thói quen xin phép Cận Ngạn trước khi muốn làm việc gì.

Lại đến buổi tối cuối tuần. Trước khi đi ngủ, Cận Ngạn nhắc nhở: “Sanh Sanh, em không được phép vi phạm vào ngày mai. Thuận tiện thì chương trình học mới cũng sẽ bắt đầu, em ngủ ngon.”

Cô gái nhỏ ngọt ngào gật đầu, giọng nói mềm mại: “Em nhớ kỹ rồi, anh Ngạn ngủ ngon.”