Chương 11

Đứng trong căn phòng học trên lầu ba, hôm nay Ngụy Sanh mặc một chiếc váy ren trong suốt có hai dây ngắn, tà váy khó khăm mới che khuất mông. Mái tóc được búi thành hình thịt viên tròn trên đầu, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa dâʍ đãиɠ.

Nhìn trên tường có vô số côn ŧᏂịŧ giả, Ngụy Sanh cảm thấy kì lạ. Cô muốn hỏi nhưng Cận Ngạn từ chối. Ngụy Sanh phồng má trông vô cùng đáng yêu khẽ im lặng chờ lời giải thích của Cận Ngạn.

Nhìn thấy động tác của cô gái, Cận Ngạn mỉm cười, dùng thước dạy học chỉ vào một cây dươиɠ ѵậŧ giả được mô phỏng giống của mình rồi cười giải thích: “Đây là vật được làm dựa trên kích thước của anh, lát nữa anh sẽ cho em xem một đoạn ghi âm ngắn anh đã chuẩn bị. Em chỉ cần nghe theo mà tập khẩu giao. Vì em còn quá nhỏ nên nhiều chuyện chưa làm được, anh không muốn làm tổn thương em. Nhưng anh thì đã trưởng thành, mỗi ngày cùng em thân mật bồi dưỡng tình cảm cũng rất khó chịu, em là người trong lòng của anh, mà anh có du͙© vọиɠ với em, cho nên để anh không khó chịu như vậy, Sanh Sanh phải ráng học tập nha.”

Trải qua hai tuần học tập và huấn luyện, Ngụy Sanh dần hiểu rõ những gì anh muốn nói. Tuy đôi lúc cô không cảm thấy vậy, nhưng cô vẫn hi vọng có thể làm Cận Ngạn vui vẻ, cũng không muốn anh nhịn hỏng. Ý nghĩ này của cô nhanh chóng bị cắt đứt khi bắt đầu nghe giọng ghi âm.

Giọng nam dịu dàng quen thuộc vang lên, Ngụy Sanh cảm thấy an tâm, bắt đầu làm theo hướng dẫn của âm thanh đó: “Hai chân tách ra ngồi xuống đất, hai tay đỡ lấy tinh hoàn, nhẹ nhàng vuốt mở ….” Cô chờ nghe hướng dẫn tiếp theo thì phát hiện giọng nói bị dừng lại. Vì đang đối mặt sát tường, Ngụy Sanh không thể quay đầu, chỉ theo bản năng hỏi: “Ơ, sao dừng rồi ạ?” Nói xong chợt biết mình vừa phạm lỗi, cô khóc không ra nước mắt, chỉ biết cầu cho Cận Ngạn đừng phát hiện ra.

Không như mong muốn, giọng nói ôn hòa có từ tính đằng sau vang lên: “Lặp lại quy định cho anh.”

“Một, làm bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo cho anh Ngạn, được phép thì mới có thể làm. Hai, không được từ chối mệnh lệnh của anh Ngạn dù trong bất cứ tình huống nào. Ba, phải thành thật với anh Ngạn, không được nói dối, nhất định phải nói sự thật.” Ngụy Sanh như phản xạ có điều kiện nói.

“Vậy Sanh Sanh sai ở đâu?” Thiếu nữ lo sợ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Điều … Đầu tiên ạ.”

“Vậy có bị phạt không?” Cận Ngạn hỏi từng câu.

Ngụy Sanh nhớ tới hình phạt mà anh nhắc càng sợ hãi, khoảng thời gian này cô được anh nuông chiều đến mong manh, cái mũi chua xót, nước mắt không khỏi rơi xuống rồi nghẹn ngào trả lời. “Nên … Phạt, huhuhu, em sai rồi, anh Ngạn, em sợ đau …”

Cận Ngạn ôm lấy Ngụy Sanh vì sợ hãi mà nhũn người rồi đưa ánh mắt trấn an hôn lên môi cô, một tay vỗ nhẹ sau lưng, một tay vuốt nhẹ hoa huyệt dưới thân rồi nhẹ nhàng dỗ dành:

“Sanh Sanh đừng khóc. Dù anh không muốn phải phạt em nhưng quy tắc không thể làm trái, lần này không phải do em cố ý, nên anh chỉ đánh mông em năm cái thôi được không?”

Dưới động tác liên tục của anh mà cô đã bình tĩnh lại, cảm nhận xung quanh hoa huyệt bên dưới đang được một bàn tay to lớn vuốt ve, vì tác dụng của thuốc mà cô cảm thấy ngứa ngáy và trống vắng chậm rãi. Trải qua hai tuần bôi thuốc cùng sữa dưỡng thể, cơ thể cô đã có thay đổi. Ví dụ như làn da ngày càng mịn màng và trơn trượt, tiểu huyệt tùy lúc sẽ sẽ cảm thấy tê ngứa. Không chú ý cũng không làm cho người ta khó chịu, mà bởi vì anh không cho phép cô chạm vào cơ thể mình. Cho nên bình thường cô đều xem nhẹ cảm giác của tiểu huyệt nhưng mỗi lần anh đưa bàn tay vuốt ve thì tiểu huyệt ngứa ngáy trống rỗng được thả lỏng, việc này cũng khiến cô ngày càng thích anh sờ vào tiểu huyệt cũng có thể làm cho cô nhanh chóng thư giãn.

Cận Ngạn theo dõi từng biến đổi của cô nên biết rõ. Mỗi khi Ngụy Sanh cảm thấy ngại ngùng hay lo lắng, anh sẽ sờ hoa huyệt để cô thả lỏng. Lần này cũng thế, Ngụy Sanh nhẹ nhõm khi nghe hình phạt sẽ được giảm đi một nữa chỉ vì anh đau lòng cho cô, chuyện này khiến cô vui vẻ vô cùng. Cô hôn lên hai má của Cận Ngạn, cảm động nói: “Anh Ngạn tốt quá, em rất thích anh, nhưng em không muốn làm sai luật. Anh cứ đánh em mười cái đi, nhưng nhẹ chút có được không?”

Cận Ngạn mỉm cười gật đầu, không có nhắc nhở cô không được cho phép đã hôn hắn hơn nữa còn tự đề xuất chuyện nặng nhẹ, quên đi dù sao từ từ là được, cô gái nhỏ của mình chậm rãi chỉ dạy là được.

“Ngày mai sẽ trừng phạt em. Hôm nay chúng ta cần học xong bài đã, em vừa nghe vừa làm theo, vừa rồi tạm dừng vì động tác em không đúng, anh đang chuẩn bị giúp em sửa, về sau nghe ngừng cũng đừng ngạc nhiên, biết không?

Khuôn mặt trắng nõn của Ngụy Sanh ửng hồng lên, có chút xấu hổ gật đầu. Anh xoa đầu cô rồi nói: “Vậy tiếp tục học nào.” Ngụy Sanh nghe vậy liền đứng dậy, tiếp tục tư thế ban nãy và đợi anh chỉnh sửa.

Cận Ngạn tách hai chân Ngụy Sanh mở rộng ra, nhờ học yoga khiến cơ thể cô gái nhỏ ngày càng dẻo dai. Anh cũng không lo động tác này sẽ khiến cô bị đau. Sau khi chỉnh sửa tư thế bàn tay cô nắm cao hơn, động tác như lột mở bao qυყ đầυ xác nhận không có sai mới bấm vào điều khiển từ xa làm cho giọng nói tiếp tục vang lên.

“Dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ trên qυყ đầυ cho đến khi chảy ra chất lỏng, đầu lưỡi liếʍ qua lại dươиɠ ѵậŧ, chú ý không được chạm răng vào qυყ đầυ, sau khi dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cương thì tiếp tục liếʍ, hút, liếʍ, hút …” Ngụy Sanh vừa nghe hướng dẫn vừa làm theo. Chợt giọng nói dừng lại, Cận Ngạn nhìn trên dươиɠ ѵậŧ giả đang hằn một giấu răng nhỏ, anh khẽ hít sâu một hơi, may là không có làm trực tiếp bằng không sẽ đau đớn vô cùng, xem ra trước mắt phải đổi cách.

Nghĩ như vậy, Cận Ngạn nhìn cô gái nhỏ đang chờ anh hướng dẫn tiếp, anh cười khổ trả lời: “Sanh Sanh rất nghiêm túc, rất đáng để tuyên dương, chẳng qua em nhìn dấu răng trên dươиɠ ѵậŧ giả đi …”

Chỉ thấy côn ŧᏂịŧ giả dính trên tường bây giờ không còn giống trạng thái như ban đầu. Qυყ đầυ còn đang dính nước, một nửa lõm xuống, phía trên hiện lên một dấu răng nhạt thoạt nhìn hết sức đáng thương. Mặt Ngụy Sanh lập tức đỏ lên như máu, bàn tay nhỏ vô thức nắm chặt vạt áo chẳng che được cái gì bên dưới, nhỏ giọng nói: “Em thật sự không nhịn được.”

Cận Ngạn nhìn động tác của Ngụy Sanh, hít một hơi sâu rồi quát lớn: “Nói to những gì em đang nghĩ đi.” Cô gái nhỏ bỗng chốc bị hoảng sợ, cô cho rằng Cận Ngạn đang nổi giận, trong mắt ngấn nước.

Anh thấy vậy liền đau lòng, bèn dịu giọng nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc. Sanh Sanh ngoan. Anh biết em không nhịn được, chúng ta thử phương pháp khác một chút.”

…………

Hai người ngồi đối mặt nhau trên bàn học, trên đó đang bày một mâm chuối, Cận Ngạn cầm một quả to ngang 3 ngón tay, lột vỏ xong, anh đưa cho Ngụy Sanh đồng thời cảnh cáo: “Đây không phải để ăn mà để luyện tập, em cầm thử trước.”

Ngụy Sanh suy tư nhìn quả chuối trong tay anh như nghĩ tới điều gì, quả nhiên không ngoài dự đoán, Cận Ngạn tiếp tục: “Bây giờ em sẽ ngậm quả chuối này trong miệng và liếʍ nó trong 10 phút, em không được để quả chuối gãy cũng như để lại dấu răng, khống chế lực của hàm răng. Nếu có thể hoàn thành mục tiêu của bài trước giờ ăn, thì anh sẽ cho đầu bếp làm món bánh Mousse mà em thích nhất.”

Bởi vì cơ thể vẫn đang sử dụng thuốc đặc tính mà Cận Ngạn đưa, Ngụy Sanh luôn phải ăn theo chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt, cô không còn được ăn những món bánh ngọt mà cô thích. Tuy rằng chuyện ăn uống này thật ra cũng không ảnh hưởng đến Ngụy Sanh bao nhiêu, nhưng nghe thấy có thể ăn món bánh mình yêu thích đã lâu không được ăn, cô có chút hưng phấn. Cô chậm rãi đưa chuối vào miệng, khống chế mình muốn cắn, nghĩ đến đồ ngọt giữa trưa bèn vươn lưỡi liếʍ nhẹ, mà qua một lúc vẫn cắn đứt chuối.

Ngụy Sanh có chút uể oải, cô nhìn Cận Ngạn một cách đáng thương, thấy anh không nói gì, chỉ đứng một bên cổ vũ, điều chỉnh lại tư thế cho cô, lại lấy một trái khác để cô tiếp tục luyện.

Hai tiếng sau, Ngụy Sanh cẩn thận nhả trái chuối ra khỏi miệng, kiểm tra lới lui thấy thân chuối không hề có dấu răng nào. Cô vui mừng như đạt được thành tựu bèn giơ lên trước mặt anh, mà Cận Ngạn vẫn luôn im lặng quan sát cô, thấy chuối còn nguyên vẹn. Anh không nói gì mà chỉ giả vờ đưa mắt nhìn laptop rồi cầm chuối xem xét một chút, sau đó đưa tay xoa đầu cô, “Sanh Sanh lợi hại, anh nghĩ em sẽ mất đến ba tiếng, kết quả trong hai tiếng em đã làm xong.”

Nói xong, anh liền đưa trái chuối lên miệng cắn rồi như say mê nói: “Dính mùi vị của Sanh Sanh ăn ngon thật.”

Tuy Cận Ngạn thường xuyên thân mật với cô nhưng nhiều nhất chỉ là tiếp xúc không có tiến thêm một bước cho nên nhìn anh cắn trái chuối dính đầy nước miếng của cô còn khen như vậy, cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, trên làn da trắng nõn cũng hiện lên màu hồng nhạt đẹp mắt.

Nhìn cô gái trước mặt động lòng người, Cận Ngạn nghĩ đến kế hoạch của mình liền thầm hít một hơi, anh miễn cưỡng sự dao động trong lòng rồi bình tĩnh nói tiếp: “Còn một tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, em tiếp tục luyện tập với cây dươиɠ ѵậŧ giả trên tường nhé. Mà vật này không mềm như chuối cho nên em có thể thử gia tăng độ mạnh yếu, dươиɠ ѵậŧ cần một quãng thời gian mới có thể xuất, chỉ có lực thích hợp mới khiến nó kéo dài thời gian cương hơn nữa nếu em dùng lực quá nhẹ hay quá nặng sẽ giống lúc nãy nên hãy cố gắng học nhé.”

Nghe Cận Ngạn nói xong, Ngụy Sanh cẩn thận gật đầu, lần nữa ngồi xổm xuống trước côn ŧᏂịŧ giả, nghe hướng dẫn rồi bắt đầu luyện tập.

Sau khi luyện tập như vậy suốt một tuần, kỹ thuật khẩu giao của Ngụy Sanh ngày càng tiến bộ. Mỗi lần luyện tập, cô đều có thể làm cho dươиɠ ѵậŧ giả bắn ra trong 15 phút, thứ bắn ra chỉ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ vị sữa chua, cô thuần thục nuốt hết. Ngụy Sanh nhớ đến món canh cá vào buổi tối. Từ khi bắt đầu học khẩu giao, mỗi bữa cơm Cận Ngạn cũng yêu cầu cô phải ăn canh cá nồng. Ban đầu không sao, nhưng càng ngày mùi càng nặng. Hỏi qua Cận Ngạn thì anh giải thích trong canh cá có chứa các thành phần tinh chất giống món tϊиɧ ɖϊ©h͙ sữa chua cô hay ăn cũng không hề gây tổn hại đến cơ thể. Anh nói cô nên thường xuyên uống để thành thói quen, tuy khó uống nhưng uống lâu cũng không sao, ít nhất không giống ban đầu phun ra, Ngụy Sanh thấy trong cái khổ tìm được niềm vui sướиɠ.