Chương 12

Tối chủ nhật, sau khi tắm xong và bôi thuốc, sữa dưỡng thể lên người, Cận Ngạn cũng không ôm cô về phòng ngủ nghỉ ngơi như thường lệ. Nhìn đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của thiếu nữ, nghĩ đến việc cả tuần này cô đã luyện tập khẩu giao, Cận Ngạn bắt đầu âm thầm hưng phấn, nhưng sắc mặt không đổi nói: “Sanh Sanh, hôm nay chính thức hết khóa học, bây giờ đã đến lúc thực hành, anh cho em hai phút chuẩn bị.”

Tuy cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng về chuyện thực hành, cô có chút mong chờ nhưng cũng xấu hổ. Dù sao đây là anh Ngạn đó, không phải đồ giả. Cô hít một hơi thật sâu điều chỉnh hơi thở dồn dập. Khuôn mặt ửng hồng rồi nhỏ giọng nói: “Em chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu không, anh Ngạn?”

Cận Ngạn gật đầu, hai chân đứng thẳng, chờ động tác tiếp theo của Ngụy Sanh. Được Cận Ngạn cho phép, Ngụy Sanh ngồi xổm xuống mặt đất như đã luyện tập bao nhiêu lần, hai chân cô mở rộng ra áp vào đôi chân thon dài của anh, tư thế này khiến cô mở chân thành góc độ thật rộng. Ngụy Sanh vừa tắm xong còn bôi thuốc và sữa dưỡng thể nên hạ thể ướŧ áŧ tiếp xúc thân mật với mu bàn chân của anh, cảm nhận trên chân ướŧ áŧ nên anh khẽ động chân vô cùng thân mật sờ vào hoa huyệt làm cơ thể cô gái mềm nhũn ngồi trên mu bàn chân của anh, hoa huyệt và cúc huyệt chảy ra dịch làm ướt bàn chân anh.

Ngụy Sanh mềm nhũn cố lấy lại tinh thần, ngồi xổm dậy để tránh áp lực lên bàn chân của anh nhưng Cận Ngạn lắc đầu không cho. Cô cũng không dám làm trái, cực lực xem nhẹ tiếp xúc của hạ thể và mu bàn chân, cũng may hiện tại mu bàn chân không nhúc nhích, làm cho cô hết sức tập trung, ý thức anh đang săn sóc cô, trong lòng cô ấm áp nên tay nhỏ bé run run cởi thắt lưng của anh.

Hormone nam tính xông thẳng vào mũi Ngụy Sanh làm cô hơi run lên, đã hai tuần cô và anh tiếp xúc thân mật, bây giờ cũng không tính là lãnh cảm nữa, hạ thể cũng ngứa ngáy, tự nhiên chảy ra dịch dinh dính, cô khó nhịn từ từ đưa tay lên lưng anh bàn tay nhỏ bé run rẩy cởϊ qυầи lót của anh.

Cận Ngạn dĩ nhiên rất hưng phấn. Sau khi cởi bỏ lớp phòng ngự cuối thì côn ŧᏂịŧ màu hồng nhạt đầy gân xanh thô to như cánh tay trẻ em nảy ra, đánh cái bốp vào má của Ngụy Sanh, trạng thái hoàn toàn cương cứng. Ngụy Sanh lùi lại một chút, xoa mặt rồi nhìn côn ŧᏂịŧ vừa lạ vừa quen trước mắt, tự nhiên đánh giá một vòng côn ŧᏂịŧ so với cái mô phỏng.

Ha, so với côn ŧᏂịŧ giả thì nhìn nó dữ tợn hơn, còn có độ ấm hơn so với cái dươиɠ ѵậŧ giả. Còn có mùi của chỉ riêng anh Ngạn trong khi cây dươиɠ ѵậŧ giả kia không có. Cận Ngạn vỗ đầu cô thúc giục, Ngụy Sanh thu hồi tâm tư đầy bụng, bình tĩnh lại. Thử liếʍ mùi vị qυყ đầυ đã thấy chảy chất lỏng, ưm ~ hương vị quen thuốc đây. Yên tâm ngậm côn ŧᏂịŧ vào trong miệng, cẩn thận giấu răng đi, thỉnh thoảng lưỡi lướt qua nếp nhăn của qυყ đầυ, khoang miệng thỉnh thoảng hút nhẹ, hai tay phối hợp với miệng thỉnh thoảng vuốt ve.

Cận Ngạn cảm giác người em của mình đang ở trong một cái động nhỏ hẹp nóng ấm, xung quanh thỉnh thoảng đè ép lại có đầu lưỡi mát xa côn ŧᏂịŧ. Đang lúc sảng khoái đột nhiên bị một lực mυ"ŧ vào cắt ngang cảm giác tinh thần cũng bị hút mất. Anh có chút không nhịn được mà đưa hai tay ôm đầu Ngụy Sanh rồi bắt đầu tự mình co rút. Theo động tác của anh, anh thọc cả côn ŧᏂịŧ còn thừa vào trong miệng khiến cô ngẩng đầu lên tiếp nhận, qυყ đầυ tiến sâu vào cổ họng có cảm giác không ổn. Cô có cảm giác nôn khan, bắt đầu giãy giụa, nhưng nhanh chóng bị Cận Ngạn trấn áp. Cận Ngạn cảm thấy qυყ đầυ đâm vào nơi chật hẹp thích đến mức da đầu run rẩy, nhịn thật lâu không kềm được muốn bắn bèn ôm đầu cô cuối cùng tăng tốc.

Ngụy Sanh sắp không nhịn được cảm giác muốn nôn khan thì yết hầu bỗng bị một dòng chất lỏng bắn vào, sềnh sệch lại nóng rực tràn ngập khoang miệng. Ngửi thấy hương vị quen thuộc, cô theo thói quen nuốt xuống, nhưng vì quá nhiều nên một ít tràn ra rồi chảy dọc theo khóe miệng xuống.

Cận Ngạn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ bắn tinh bình tĩnh lại rồi thong thả rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng Ngụy Sanh. Cô gái nhỏ trước mặt đang đỏ mắt, vì nôn khan mà chảy nước mắt, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên khóe miệng, màu đỏ tươi và trắng như tuyết đối lập mãnh liệt lại gợi cảm. Nhìn một cảnh như vậy làm người em của anh muốn ngẩng đầu lên. Ngụy Sanh thấy vậy liền sợ hãi lắc đầu, cô nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dư trong miệng, sau đó liếʍ sạch những gì còn sót trên côn ŧᏂịŧ của anh rồi khàn khàn nói: “Anh Ngạn, canh cá mỗi đêm em uống là tinh hoa của anh sao?”

Cận Ngạn lắc đầu giải thích: “Đây chỉ là gia vị anh cho cấp dưới chế tạo, không làm ảnh hưởng đến cơ thể. Chỉ có mùi vị giống tϊиɧ ɖϊ©h͙, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn có tác dụng dưỡng nhan sắc, cho nên anh đã cho em uống thành thói quen với mùi của nó. Lúc em luyện tập để khiến em thích ứng, anh xin lỗi, cuối anh không nhịn được, em có sao không?” Nhìn khuôn mặt buồn bã của Cận Ngạn, trái tim Ngụy Sanh ngọt ngào, cô nhẹ nhàng gật đầu mềm mại trả lời: “Từ từ ổn hơn rồi, anh Ngạn. Anh có hài lòng không?”

Cận Ngạn nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, Cận Ngạn vui mừng nói: “Sanh Sanh học rất tốt, bây giờ có chuyện anh cần em giúp.”

Ngụy Sanh vô cùng phấn khởi, nghe mình có thể giúp được Cận Ngạn nên cô rất phấn khích, ánh mắt sáng lấp lánh, khẩn cấp hỏi: “Có thể giúp anh Ngạn thì quá tốt rồi, nhưng em phải hỗ trợ anh thế nào?”

Nhìn sự chờ mong trên gương mặt Ngụy Sanh, Cận Ngạn hài lòng, nhưng vẫn ngoài mặt vẫn giả vờ đáng thương: “Bởi vì anh muốn cùng em bồi dưỡng tình cảm nên chỉ có thể làm việc sau khi hoàn thành chương trình học với em. Nhưng vì chương trình học cô dâu anh còn phải dậy sớm, còn phải gọi Sanh Sanh thức dậy. Bây giờ em đã học xong khẩu giao, để em có thêm cơ hội rèn luyện, sau này mỗi sáng em gọi anh dậy được không, như thế thì anh có thể ngủ thêm một chút. Mỗi sáng em luyện tập khẩu giao cho anh, còn được ăn tinh hoa nữa, em cảm thấy thế nào?”

Nhớ đến cảm giác nôn khan ban nãy, Ngụy Sanh có hơi sợ, nhưng nghĩ đến hương vị của anh Ngạn, cô có chút thẹn thùng và hưng phấn. Cuối cùng, càm giác đau lòng cho anh Ngạn đã chiến thắng, cô cũng không do dự: “Vâng, vậy sau này em sẽ đến gọi anh dậy, nhưng nếu em không dậy nổi thì làm sao đây?” Ngụy Sanh có hơi rầu rĩ, Cận Ngạn cười nói: “Đừng lo, trước tiên anh sẽ đặt báo thức cho em. Sau khi em thức dậy đánh răng rửa mặt, thì đến đánh thức anh, anh sẽ tắm cho em.”

Ngụy Sanh ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cô muốn hồi phục hoàn toàn sức lực, Cận Ngạn xoay người bế Ngụy Sanh lên. Đưa cô lên giường, nói ngủ ngon rồi rời khỏi phòng.