Chương 14

[1] Spanking: Là một dạng cưỡng ép phục tùng bằng cách dùng tay đánh, phát mạnh vào cơ thể (thường là phần mông), đôi khi có thể dùng một số dụng cụ (chẳng hạn như roi, vợt có bản to). “Cho” và “nhận” Spanking thường có trong quan hệ tìиɧ ɖu͙© kiểu Bɖʂʍ. Đánh đòn vào mông nhẹ nhàng cũng có thể áp dụng trong QHTD ko phải Bɖʂʍ.

Xong cơm trưa, Ngụy Sanh được đưa lên lầu 3, Cận Ngạn mở cửa căn phòng cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Vừa bước vào thì cô đã bị khϊếp sợ bởi cách bố trí: Mặt đất được lót một chiếc thảm dày, đối diện cửa là một giá treo hình chữ X, bên cạnh là chiếc giường đơn hình thù kì lạ. Hai bên tường treo nhiều loại roi khác nhau, trên tấm ván gỗ còn có những đồ vật kỳ quái mà cô không biết là gì, trên trần nhà còn treo đầy xích sắt, nhìn như một căn phòng tra tấn thời trung cổ.

Cô chần chừ bước vào, đóng cửa phòng, nghe lời Cận Ngạn mà nằm trên chiếc giường đơn kỳ lạ kia. Chiếc giường đơn này cong lên ở khúc giữa, khi cô nằm lên, mông nhỏ vừa vặn nhô lên. Cận Ngạn ấn nút ở mép giường, ván gường chỗ ngực bị hạ xuống hoàn toàn bao trọn vυ" cô, các dây lưng bốn phía vươn ra hoàn toàn cố định cô trên giường, bây giờ Ngụy Sanh nằm úp sấp chỉ có cái mông nhô lên.

Chiếc giường được làm bằng da thật, cảm giác lành lạnh khiến Ngụy Sanh nổi một tầng da gà. Đang lúc cô miên man suy nghĩ thì Cận Ngạn lên tiếng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Em đếm số cho đúng, nếu đếm sai sẽ bị phạt thêm, chú ý vào.” Cô lo lắng tập trung, đợi thật lâu cũng không thấy mông bị đánh. Đang muốn hỏi thì một trận đau nhói từ mông truyền tới, Ngụy Sanh vì đau mà cơ thể run rẩy, rồi khóc lóc cắn răng đếm: “Một…”

Tấm ván gỗ vỗ mạnh trên mông cô gái, mỗi lần vỗ thì lớp thịt trên mông tạo thành một tầng cuộn sóng và dấu đỏ, mà chiếc quần màu đen cô mặc đối lập với làn da trắng cộng thêm do đổ mồ hôi nên nhìn có chút phát sáng. Màu đỏ nhanh chóng che kín trên thịt mông trắng nõn, cô gái khóc đếm số, tiếng tấm ván đánh vào mông cô, tất cả đan xen vào nhau tạo thành cảnh đẹp hết sức sinh động. Cận Ngạn nhìn đến ngây người, anh lấy lại bình tĩnh, chờ Ngụy Sanh bình tĩnh thì khống chế sức lực đánh tiếp.

“Hai… Ba …. Chín … Mười. ” Sau khi Ngụy Sanh cố gắng đếm hết, mồ hôi lạnh chảy ròng xuống giường. Mông nhỏ như đang trên đống lửa, đau không chịu được. Cô biết Cận Ngạn đã nương tay với mình, nhưng cô rất sợ đau, gần đây còn sử dụng thuốc nên kí©h thí©ɧ sự mẫn cảm, cô hít mũi, cô muốn dời đi sự chú ý nhưng mà đau quá, hic. Sau này không thể phạm sai lầm, đánh trên mông đã đau như vậy, không biết nếu bị đánh vào hoa hạch thì còn đau đến cỡ nào. Cố kiềm chế đau đớn trên mông thì có cảm giác lành lạnh truyền đến, khiến cô giảm bớt cảm giác đau rát, cảm thấy thoải mái vô cùng. Chắc anh Ngạn đang bôi thuốc cho cô nhỉ, anh Ngạn tốt quá, thích anh Ngạn nhất.

Cận Ngạn bôi thuốc nhẹ nhàng trên mông Ngụy Sanh, ẩn ý nói: “Lần sau đừng phạm sai lầm nữa, lần này anh chỉ đánh nhẹ thôi, về sau làn da em càng non mềm thì em càng đau, nhắc đến đây, anh đang suy nghĩ đến một vấn đề.”

Không đợi Ngụy Sanh mở miệng, anh tiếp tục nói: “Sữa dưỡng thể sẽ làm cho da em ngày càng trở nên trắng nõn bóng loáng, cũng càng thêm mẫn cảm nữa. Về sau, chỉ cần chạm nhẹ lên người, em cũng sẽ chảy nước, rất thoải mái. Nhưng cũng vì vậy mà em phải cảm nhận đau đớn hơn bình thường cũng dễ để lại dấu trên người. Anh đang suy nghĩ đến việc phát triển một loại thuốc có thể biến sự đau đớn thành kɧoáı ©ảʍ, em sẽ không còn thấy đau nữa sẽ tốt hơn.”

“Không cần!” Ngụy Sanh dùng hết sức lực để nói, lần đầu Cận Ngạn thấy cô bài xích như vậy, anh kiên nhẫn hỏi: “Sao Sanh Sanh sao lại bài xích như vậy?” Thuốc mỡ đang dần có hiệu lực, Ngụy Sanh không còn thấy đau nữa, cô suy nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Đau đớn mà biến thành kɧoáı ©ảʍ sẽ rất nguy hiểm. Như vậy em sẽ trầm mê trong đau đớn, em có thể tự hại mình để tận hưởng kɧoáı ©ảʍ đau đớn!” Hiếm khi nghe cô gái nhỏ nói chuyện có đạo lý như vậy, nghĩ đến việc Ngụy Sanh vừa nói, Cận Ngạn cũng đổ mồ hôi lạnh. Anh thầm cảm thấy không khỏi may mắn vì đã không phát triển thứ thuốc này, bằng không thì hậu quả thật khó lường.

Cận Ngạn trịnh trọng nói: “Sanh Sanh nói đúng. Vẫn nên đi theo kế hoạch ban đầu chúng ta bàn thôi. Anh xin lỗi, suýt nữa gây nguy hiểm đến em.”

Ngụy Sanh lần đầu được anh Ngạn nói lời xin lỗi, cô cảm động, có chút được cưng chiều mà lo sợ bèn nói: “Không sao đâu, việc này chưa xảy ra. Anh Ngạn không cần thấy áy náy.”

Cô gái nhỏ đang khỏa thân được ôm trong lòng anh, mà anh vuốt ve nhẹ nhàng trên thân thể cô. Cảnh tượng trong căn phòng quỷ dị này lại hết sức hài hòa.

………….

Vết đỏ và đau đớn nhanh chóng biến mất. Hôm sau, Ngụy Sanh đã hồi phục, không khỏi không cảm khái hiệu quả của thuốc hay thật.

Hôm nay Ngụy Sanh mặc một chiếc qυầи ɭóŧ chữ T màu hồng nhạt. Sau khi ăn xong hai người đi vào thư phòng, cô bị Cận Ngạn ôm lên ngồi giữa đùi. Anh vừa thưởng thức ngực mềm trong tay, vừa nghe tiếng rên khe khẽ của cô. Hôn nhẹ lên khóe môi cô, anh muốn cô xem tư liệu chương trình học tập tại trường học làm dâu sắp tới trên màn hình.

Ngụy Sanh cố nén kɧoáı ©ảʍ trên ngực để tập trung vào đọc thông tin trước mặt. Đọc xong, cô có hơi khó hiểu: “Trường học làm dâu cũng không khác trường học bình thường lắm, nó có gì đặc biệt ở đây sao?”

Cận Ngạn cười thần bí: “Đây chỉ là thông tin dùng để đăng trên mạng thôi. Đương nhiên trường học dạy cô dâu mới không chỉ có những khóa học giống trường bình thường, ví dụ như là khóa học lễ nghi, vũ đạo, âm nhạc, hội họa, giao tiếp. Hơn nữa những học sinh trong đó đều đến từ những gia đình danh giá, mỗi người sẽ được ở một phòng ký túc riêng. Đến lúc đó em muốn ở riêng hay ở cùng anh?”

“Em muốn ở với anh Ngạn!” Ngụy Sanh không do dự trả lời. “Anh đoán em cũng sẽ trả lời vậy, không đùa em nữa, anh đã sắp xếp mọi thứ cho em rồi. Em chú ý nghe kỹ nhé.”

“1. Anh đã chuẩn bị một căn biệt thự nhỏ ở trong trường, sau này anh sẽ đến đó sống cùng em trong trường.

2. Tiếp tục khẩu giao mỗi buổi sáng và trước mỗi bữa ăn.

3. Bên ngoài anh sẽ cho em mặc quần áo chỉnh hình.

4. Về đến nhà phải khỏa thân, cho dù anh không ở nhà hoặc có người khác ở nhà, anh thích cơ thể của em, cũng thích để người khác thưởng thức sự xinh đẹp đó nhưng lại không thể có được em. Về sau, em sẽ hiểu những gì anh vừa nói, đây là điều không thể vi phạm, anh sẽ kiểm tra mức lắng nghe của em.

5. Ở trường ngoài học ra thì muốn làm gì đều phải báo cáo anh, đừng quên.

6. Mỗi ngày trở về đều phải báo cáo chi tiết hành trình ngày hôm đó, chỉ cần sai một điều đánh đòn 10 cái.

Bây giờ trước mắt như vậy, chờ cơ thể em phát dục tốt lại gia tăng thêm luật, nhớ kỹ chưa?”

Mọi thứ đều ổn đến khi Ngụy Sanh nghe được điều số bốn. Cô hơi bài xích điều này nhưng cũng không dám cho anh biết chỉ khéo léo hỏi: “Anh Ngạn để người khác nhìn cơ thể em sao?”

Đương nhiên là không, đó chỉ là những con robot sinh học, nhưng vì kế hoạch sắp tới nên anh chỉ trả lời: “Không phải người nào cũng có tư cách vào nhà của chúng ta. Cơ thể Sanh Sanh đẹp như vậy nếu không cho người khác ngắm thì thật đáng tiếc. Về sau em sẽ hiểu, đó là một bài kiểm tra, để xem em chấp nhận hay từ chối.”

“Nếu em từ chối thì sẽ thế nào ạ?” Ngụy Sanh cẩn thận hỏi.

“Không ổn lắm, em sẽ bị đưa về nhà, vì em không thích hợp làm cô dâu của anh, không nghe lời.”

“Em không muốn quay về! Anh Ngạn, em sẽ nghe lời mà, đừng đưa em về.” Ngụy Sanh hoảng hốt khi nghe anh nói sẽ đưa cô về nhà, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

“Cô bé ngốc, em còn chưa quyết định mà, sao anh đưa em về chứ. Vậy quyết định của em là?” Cận Ngạn không dao động nói.

“Em chấp nhận mà, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Anh Ngạn, cũng đừng không quan tâm em, huhuhu.” Tâm trạng cô gái nhỏ có chút không ổn, cô không muốn bị đưa về. Chỉ sợ có một sai sót đều có có khả năng, bây giờ cô hốt hoảng vô cùng. Mãi cho đến khi trước ngực truyền đến cảm giác được vuốt ve thì cô mới mềm nhũn ngồi phịch trong lòng anh chậm rãi bình tĩnh lại.