Chương 15

Sau điểm tâm ngày chủ nhật, Cận Ngạn lấy ra một bộ đồ chỉnh hình bó sát người và quần dài cùng bộ. Màu của bộ quần áo là màu da, chất liệu thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng lại rất nhỏ, cứ như đồ cho trẻ em. Ngụy Sanh nghi ngờ không biết mình có mặc vừa không.

Sự thật chứng minh, Ngụy Sanh có thể mặc vừa. Sau khi Cận Ngạn kêu Ngụy Sanh hóp bụng vào, anh dùng sức kéo khóa kéo đằng sau. Với sự co dãn của đồ chỉnh hình, Ngụy Sanh không thể không ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cả người nhìn đều bừng bừng phấn chấn. Nhưng mà có hơi khó thở, vẫn có thể chịu được. Cận Ngạn tiếp tục mặc quần chữ T cho cô rồi đến quần dài chỉnh hình. Chiếc quần này so với áo dễ chịu hơn, thậm chí còn hơi rộng. Ngụy Sanh thắc mắc không biết liệu thứ này có chỉnh hình được không.

Từ cổ đến chân Ngụy Sanh đều được bao bọc bởi quần áo chỉnh hình bó sát, không khác thì không mặc quần áo lắm, chỉ là ngực càng cao ngất cũng không nhìn rõ núʍ ѵú. Sau khi xác nhận mặc ổn rồi thì quần của Ngụy Sanh chậm rãi bó sát người, càng ngày càng chặt làm cô sợ hãi than. Cận Ngạn có chút bất đắc dĩ, không có gì đáng ngạc nhiên vì bây giờ đã là năm 2069 rồi, anh nghĩ nghĩ rồi giải thích: “Đây là đồ chỉnh hình bó sát của hiệu K, bộ đồ được gắn những con chip sinh học có thể điều chỉnh to nhỏ cho bộ đồ. Anh vừa chỉnh lại cho nó vừa cơ thể em cũng như sao chép các số liệu liên quan trên người để phân tích. Từ đó, con chip sẽ giải phóng ra một nguồn điện sinh học nhỏ, uốn nắn các khớp xương và cơ thể của em. Em sẽ không cảm thấy gì đâu vì điện lưu rất nhỏ, mỗi ngày đều phải đeo nó trong vòng 8 tiếng, sau 3 tháng chúng ta sẽ thấy được hiệu quả.”

Cận Ngạn ấm áp nhắc nhở: “Vì để tiện cho em mặc và cởi nó, anh đã chỉnh lại khóa kéo đằng trước vạt áo cho em dễ dàng cởi đồ khi về nhà. Chiếc quần làm bằng thun nên sẽ dễ cởi bỏ hơn áo.” Ngụy Sanh kéo kéo phần thun trên lưng quần rồi yên lặng gật đầu. Cô nhìn Cận Ngạn mặc cho mình chiếc váy hoa màu xanh nhạt dài đến đầu gối. Ngụy Sanh cảm nhận vải dệt trên người có hơi mất tự nhiên, đã lâu rồi không mặc quần áo, giờ cảm thấy có hơi kì lạ, cô thầm nghĩ.

Mặc quần áo cho Ngụy Sanh xong, Cận Ngạn cũng nhanh chóng thay vào một bộ tây trang màu xanh đậm, vừa vặn giống màu với hoa văn trên váy Ngụy Sanh. Nhìn hai người như đang mặc đồ đôi, Ngụy Sanh ngọt ngào vô cùng bèn vui vẻ hỏi: “Anh Ngạn ơi, đồ của hai ta là đồ tình nhân hả?” Cận Ngạn cười một tiếng rồi, dịu dàng nói: “Đúng vậy, chúng ta nên đến trường báo danh.”

Trường học đào tạo cô dâu, tên đầy đủ là học viện Nữ sinh Phương Hoa, tọa lạc tại thành phố C, rộng 3,600 mẫu Anh [1]. Được thành lập bởi phu nhân tổng thống Nghiêm Phương và em gái của bà, Nghiêm Hoa. Nơi này đã có lịch sử hơn 200 năm, học viện đã đào tạo ra rất nhiều nữ sinh kiệt xuất. Bởi vì các nữ sinh tốt nghiệp tại đây đều có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, nên nơi này được gọi là trường đào tạo cô dâu.

[1] = 4046,82 mét vuông

Kiến trúc ngôi trường khéo léo tinh xảo và nữ tính. Ví dụ như các yếu tố thuần nữ tính như bướm và hoa đều được vận dụng vô cùng nhuần nguyễn. Nơi này còn được bình chọn là một trong mười học viện đẹp nhất nước.

Sau khi báo danh tại một tòa nhà hình đóa hoa trong trường. Cận Ngạn đưa Ngụy Sanh đi xung quanh làm quen với trường học. Dạo xong một vòng, anh dừng trước một chiếc cổng sắt to, bên cạnh còn có biển báo “Nhà riêng cấm vào”. Gia tộc họ Cận giàu như vậy sao?! Có cả một căn biệt thự to như vậy trong ngôi trường trăm năm!! Đây là biệt thự nhỏ? Ngụy Sanh choáng váng.

Cửa sắt trông rất mới, hẳn là mới được tân trang nhưng biệt thự có vẻ được xây dựng từ thời dân quốc, đây không phải là di sản văn hóa chứ?

Ngụy Sanh có hơi lo lắng: “Anh Ngạn, biệt thự này nhìn như di sản văn hóa, chúng ta vào đây sống không có vấn đề gì sao?”

Cận Ngạn hiếm khi hoài niệm: “Đây là nơi cụ tổ của bà anh từng sống. À đúng rồi, bà cố tổ của bà anh là bà Nghiêm Hoa, Đừng lo, nơi này luôn được giữ gìn nhiều năm, vì để tưởng nhớ bà nên cũng không sửa sang gì nhiều.”

Ngụy Sanh cũng có chút cảm khái: “Hóa ra anh Ngạn đến từ một gia tộc có tiếng lại lâu đời như vậy, không hổ danh là một gia tộc hùng hậu. Anh Ngạn đã từng tới đây rồi sao? Em thấy dường như rất quen thuộc với nơi này.”

Cận Ngạn gật đầu mỉm cười: “Trước đây anh từng sống với bà một thời gian khi còn nhỏ. Đó là trước khi anh gặp em. Anh có nhận thức khá sớm nên đều nhớ hết những chuyện đã xảy ra hồi đó, ví dụ như việc lúc nhỏ em rất thích ở bên anh.”

Ngụy Sanh xấu hổ, hiếm khi ôm ấp chút tình cảm năm xưa nên nên cô trả lời: “Em đã rất thích anh từ hồi còn nhỏ, bằng không em sẽ không nghe lời như vậy đâu.”

Cận Ngạn dở khóc dở cười: “Được rồi, được rồi, Sanh Sanh của anh là đứa trẻ ngoan nhất, chúng ta đi vào thôi.” Dứt lời, anh quẹt thở mở cửa rồi đưa Ngụy sanh vào trong biệt thự.

Trước biệt thự có một căn phòng nhỏ nằm tách biệt. Ngụy Sanh tò mò hỏi: “Anh Ngạn, phòng đó dùng để làm gì vậy? Thoạt nhìn không hợp mỹ quan lắm biệt thự lắm.”

Cận Ngạn cười cười: “Em đoán xem?”

Ngụy Sanh phồng má làm nũng, trông vô cùng đáng yêu: “Em đoán không ra, anh nói cho em biết đi.” Cận Ngạn nhìn cô gái yêu kiều rồi cười to, anh dẫn cô bước nhanh vào căn phòng. Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có hai cánh cửa, không gian hẹp hòi thoạt nhìn đơn sơ, trừ trải thảm thì chỉ có ghế.

“Ơ, nhìn giống phòng thay đồ trong siêu thị quá, rất đơn sơ.”

Cận Ngạn khen ngợi một tiếng: “Sanh Sanh đoán đúng rồi. Đây là phòng thay đồ, sau khi tan học về đến nhà, em sẽ vào đây để cởi đồ ra. Nhớ phải cởi sạch toàn bộ, kể cả giày và tất. Cởi xong thì đi theo cửa này ra đi thẳng vào biệt thự.”

Ngụy Sanh có chút ngại ngùng rồi sợ hãi gật đầu, cô lo lắng khi phải gặp người lạ. Cô chỉ có thể cắn môi, cùng lắm thì xem như bọn họ không tồn tại.

Đi ra khỏi căn phòng nhỏ, Cận Ngạn nhìn thời gian trầm ngâm: “Bây giờ còn sớm, anh sẽ dẫn em đi tham quan khuôn viên trường, sau đó đi mua sắm xung quanh. Tầm tám giờ anh đưa em về.”

Ngụy Sanh nắm tay Cận Ngạn đi dạo những nơi nổi tiếng trong trường, cũng như đi tham quan lớp học tương lai của cô. Những nữ sinh đi ngang qua nhìn hai người đầy hâm mộ, nhất là ánh mắt ngắm Cận Ngạn càng sáng ngời.

Dáng vẻ xuất chúng như ngọc, xuất thân lại giàu có, thậm chí còn có một nữ sinh tiến lên hoàn hảo bị anh kiên định từ chối, bằng không cô đã khóc to rồi, bây giờ hai mắt cũng đỏ hoe.

Quả nhiên anh rất được chào đón, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cô nắm chặt tay anh, anh cúi người nói khẽ bên tai cô, “Những gì bọn họ thích không phải là anh chân thật, anh thích em trần trụi, thẳng thắn thành khẩn, nghe lời, chịu khống chế của anh, chỉ cần em vẫn nghe lời, anh sẽ mãi thích em, đừng lo lắng. Ngoan nào.”

Ngụy Sanh hơi đỏ mặt, nghĩ lại một chút, cũng đúng, nghe lời đâu phải chuyện ai cũng làm được, cô cũng có điểm mạnh để cạnh tranh mà! Cũng không cần quá lo.

Chín giờ tối, cả hai quay về biệt thự. Ánh đèn trong biệt thự đã sáng lên, trong đó loáng thoáng hình như có bóng người. Cận Ngạn thâm thúy nhìn Ngụy Sanh, sắc mặt cô trắng bệch nhưng không dám nói gì.

Một lúc sau, Ngụy Sanh ngẩng đầu lên dũng cảm nói: “Anh Ngạn, em sẵn sàng rồi ạ.” Cận Ngạn bị chọc cười, nhưng bên ngoài thì nghiêm nghị nói: “Em nghĩ kỹ rồi sao?”

“Rồi ạ! Anh Ngạn sẽ không làm tổn thương em, em chỉ cần nghe lời anh.” Ngụy Sanh nghiêm túc trả lời.

Cận Ngạn cũng không nói nhiều, kéo Ngụy Sanh vào căn phòng nhỏ, bắt đầu cởi từng món trên người cô gái. Trong lòng Ngụy Sanh như có thứ gì vỡ vụn, đồng thời cũng dần chiếm hữu một cảm xúc mới. Cô nhanh chóng trần trụi toàn thân, cảm giác quen thuộc khiến cô thở dài nhẹ nhõm, anh mở cửa kéo cô vào biệt thự.

Người trong biệt thự nghe thấy tiếng động bèn xoay người lại. Đó là một người đàn ông trung niên có sắc mặt trông ôn hòa. Ông nhìn Cận Ngạn và Ngụy Sanh, không thay đổi sắc mặt, ấm áp hỏi thăm: “Tiên sinh, phu nhân, chào buổi tối. Hai người có muốn ăn tối không?” Cận Ngạn xua tay, kéo Ngụy Sanh đang núp phía sau mình bế lên theo tư thế em bé xi tiểu rồi hài lòng hỏi: “A Lương, vợ tôi đẹp không?”

A Lương cẩn thận quan sát Ngụy Sanh, ánh mắt không giao động, cung kính trả lời: “Cơ thể của phu nhân rất xinh đẹp, có điều …” Cận Ngạn đánh gãy lời A Lương chưa nói hết rồi phất tay: “Được rồi, ông đi nghỉ ngơi đi.”

Cơ thể Ngụy Sanh hơi run. Cận Ngạn để cô bày thành tư tế xấu hổ này phơi bày ra hết cho người trước mặt nhìn. Nhưng mà ẩn bên dưới sự xấu hổ lại là cảm giác hưng phấn bí ẩn, ánh mắt bình tĩnh của A Lương làm cho cô thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng không chú ý đến ánh mắt của A Lương bình ổn đến mất tự nhiên không giống của con người.

“Sanh Sanh, tuy lần này em chưa đủ dũng cảm, nhưng anh nhận thấy sự quyết tâm của em. Anh rất vui vì em đã có khả năng tiến thêm một bước này, cảm ơn em.” Cận Ngạn vui vẻ dịu dàng hôn lên hai mắt nhắm chặt của Ngụy Sanh. “Được rồi, A Lương đã đi rồi. Em xem, có gì mà khó khăn chứ, chỉ cần nghe lời anh thì người khác cũng không dám dùng ánh mắt đánh giá em, lần sau em có thể mở mắt cẩn thận quan sát, có lẽ sẽ phát hiện điều bất ngờ.”

Nghe nói A Lương rời đi rồi, Ngụy Sanh mở hai mắt ra, nhưng không nghe rõ những lời an ủi Cận Ngạn vừa nói. Cô vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị vô cùng xấu hổ, bất quá vạn sự khởi đầu gian nan, nói không chừng lần sau cô sẽ cố gắng mở mắt ra nhìn, cô tự cổ vũ chính mình.

Trên người có chút nhớp nháp do mồ hôi, cô mới nhận ra lúc nãy do quá xấu hổ mà bản thân đổ nhiều mồ hôi lạnh. Khi cô chuẩn bị nói chuyện thì Cận Ngạn lên tiếng: “Không còn sớm nữa, ngày mai em có lớp học rồi, chúng ta chuẩn bị đi ngủ thôi.”