Chương 16

Trong nháy mắt, Ngụy Sanh đã học ở trường được hơn hai tháng. Cô khá hài lòng và thích ứng với chương trình học khá tốt, tuy rằng thành tích các môn tự nhiên không tốt lắm, nhưng các môn âm nhạc và vũ đạo lại có thành tích rất tốt, cũng có thể gọi là có thiên phú. Ở đây cô cũng làm quen được một vài người bạn mới, nhưng cuối cùng bọn họ cũng vì đủ loại nguyên nhân mà rời đi.

Một người bạn học rất thân với cô trước khi rời đi có nói một câu rất lạ, ví dụ như: Cô không có chính kiến không ổn, không thể cứ phụ thuộc người khác, chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất, không nên chuyện gì cũng nghe Cận Ngạn, anh đối với cô không có hảo tâm.

Thật ra, Ngụy Sanh có chỗ hiểu chỗ không, cô cũng thấy bạn mình nói không đúng. Anh Ngạn đối với cô không thể tốt hơn, sao có thể không ổn? Cô thấy mình không có chủ kiến rất tốt, cái gì cũng phải tự đưa ra quyết định mệt chết được, đâu phải cô chưa từng thử qua. Anh Ngạn cũng không ủng hộ lời của cô bạn, cũng may cuối cùng bạn cô chuyển trường rồi, nếu không nhất định hai người sẽ ầm ĩ cãi nhau.

Hôm nay là ngày kiểm tra giữa kì, vừa vặn thi xong là lễ Quốc Khánh, trùng hợp cũng là ngày sinh nhật của Ngụy Sanh. Không biết anh Ngạn sẽ tổ chức tiệc cho cô như thế nào, thật mong chờ, vì sao buổi chiều còn có tiết kiểm tra chứ, phiền quá …

Ngụy Sanh nộp bài thi xong nhanh chóng chạy về nhà, nhanh chóng cởi sạch quần áo, mở cửa ra liền phát hiện anh đang ở phòng khách chờ cô. A Lương đang cắm hoa, dì Ngô đang nấu cơm. Cô lo lắng đứng ở cửa, không dám bước vào cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể dùng ảnh mắt ý bảo Cận Ngạn mau gọi cô đến. Anh không phụ lòng bèn dịu dàng nói, “Lại đây đi, cô bé đáng yêu của anh, đừng quên chào hỏi A Lương và dì Ngô.”

Cô nghe lời bèn gật đầu, leo lên ngồi trong lòng của Cận Ngạn. Anh mở hai chân cô, lộ ra hoa huyệt và cúc huyệt ẩm ướt. Tuy bây giờ cô vẫn còn rất ngại, nhưng đã dần vượt qua, bây giờ còn không kìm lòng được sự hưng phấn, thuốc liên tục tác dụng lên cơ thể nên chỉ cần cô kí©h thí©ɧ thì cả hoa huyệt và cúc huyệt đều chảy nước.

Cận Ngạn thản nhiên nhìn Ngụy Sanh, cô phẫn nộ bắt lấy hai tay che ngực mình. Cận Ngạn tách hai chân cô mở ra thành một góc 120 độ, từ góc độ này thì cả hoa huyệt cũng xuyệt hiện một khe hở hẹp. Đây là quy định chào hỏi ở nhà được quy định bởi Cận Ngạn, vì tư thế này có thể lộ ra hết toàn bộ chỗ tư mật, mà theo anh giải thích thì trong lòng anh, cô không có bất cứ bí mật gì kể cả sinh lý hay tâm lý.

Cận Ngạn ôm Ngụy Sanh đến chỗ A Lương, Ngụy Sanh đỏ mặt hỏi: “Chào bác Lương, con về rồi, vυ" con có đẹp không ạ?” Bác Lương quay lại, nghiêm túc nhìn rồi ôn hòa đáp: “Xin chào phu nhân, hôm nay vυ" của phu nhân rất đẹp.” Nghe vậy, hoa huyệt và cúc huyệt của Ngụy Sanh bắt đầu chảy nước, cố nén cảm giác xấu hổ nói tiếp: “Cảm ơn lời khen của bác, còn tiểu huyệt và cúc huyệt của cháu có đẹp không?” A Lương nhìn thoáng qua, như cũ không dao động: “TIểu huyệt và cúc huyệt của phu nhân rất xinh đẹp, mà cả hai cùng chảy nước càng đẹp hơn.” Ngụy Sanh cao hứng, cả hoa huyệt lẫn cúc huyệt chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ bắt đầu nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà. Cận Ngạn thấy vậy, trong lòng kích động, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu cảm.

Lặp lại những lời nói ban nãy với dì Ngô trong nhà bếp, chiếm được câu trả lời cũng như vậy, Ngụy Sanh thở phào nhẹ nhõm. Nội dung chào hỏi cũng do anh quy định, nói có thể gia tăng sự hưng phấn của cô, kí©h thí©ɧ tính dục của cô, nếu người khác trả lời cơ thể cô không đủ xinh đẹp thì cô có thể phải đổi một tư thế còn xấu hổ hơn để xin lỗi, may là hôm nay không sao.

Sau khi chào hỏi xong, hai người trở lại ghế sofa. Tư thế của Ngụy Sanh vẫn như cũ, chỉ buông lỏng tay xuống. Cận Ngạn cũng thả tay ra, một tay xoa bóρ ѵú và núʍ ѵú, tay còn lại đặt ở tiểu huyệt và cúc huyệt ra vào. Tâm trạng của anh đang rất tốt bèn hỏi: “Hôm nay đi học thế nào? Em làm gì ở trường?”

Ngụy Sanh thả lỏng người, trước ngực truyền đến cảm giác tê dại, phía dưới cũng truyền đến kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời, miệng thỉnh thoảng ngâm nga cũng không ảnh hưởng việc báo cáo, hiển nhiên đã thành thói quen, cô chỉ đơn giản nói qua những việc hôm nay, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở: “Anh Ngạn, ngày mai là Quốc Khánh.”

Vẫn là cô gái nhỏ rất thiếu kiên nhẫn. Cận Ngạn cười thầm, ngón tay nhéo nhéo hoa hạch, hài lòng nghe tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của cô. Đùa bỡn hoa huyệt phấn nộn mãi đến khi dâʍ ɖị©ɧ dính đầy bàn tay to của anh thì anh mới chậm rãi nói, “Anh biết mai là Quốc Khánh chứ, anh đã xử lý hết việc rồi, đến lúc đó sẽ cùng em ăn mừng.”

Nói xong, anh đưa ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ vói vào trong miệng nhỏ nhắn ý bảo cô liếʍ sạch, thỉnh thoảng còn đùa cái lưỡi mềm của cô. Miệng cô bị ngón tay trêu đùa mà thất thần, đầu lưỡi cố gắng liếʍ ngón tay anh, mùi vị quen thuộc của mình. Cô muốn mở miệng nói chuyện thì đầu lưỡi lại bị Cận Ngạn nghịch ngợm kẹp lấy. Nước bọt trong miệng ngày càng nhiều không còn cách nào, trước khi kịp tràn ra khỏi miệng thì Cận Ngạn rút ngón tay ra.

Ngụy Sanh nuốt nước bọt hòa lẫn với dâʍ ŧᏂủy̠, lấy khăn giấy cẩn thận lau ngón tay của Cận Ngạn, yêu kiều nói: “Anh Ngạn, anh biết ý của em mà ~”

“Ngoan nào, đó là một bất ngờ. Ngày mai em sẽ biết.” Để lại một lời không rõ, anh nhéo núʍ ѵú cô rồi cảm thán, “Cô gái nhỏ càng ngày càng làm nũng, ăn cơm thôi.”

Ngụy Sanh thấy đau bèn khẽ kêu, nước mắt chực trào ra. Cô muốn xoa xoa chỗ đau nhưng lại không dám, chỉ có thể hít hít mũi rồi được Cận Ngạn ôm tới bàn ăn.

Cận Ngạn nhìn cô gái nhỏ đầy nước mắt mà trong lòng có chút ngứa ngáy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Anh đã cố khống chế sức lực của mình để không khiến cô gái nhỏ bị đau. Cũng may theo thời gian cô đã quen, bằng không sẽ khóc lóc ỉ ôi.

Quả nhiên, Ngụy Sanh khẩu giao cho Cận Ngạn xong mới bắt đầu ăn cơm, trên ngực không còn đau nữa, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy quen thuộc giống với hoa huyệt, bây giờ cô muốn được hung hăng vuốt ve, còn muốn có vật cắm vào trong cơ thể mình. Từ tuần trước cô bắt đầu có cảm giác này, nhất là sau khi đau đớn cảm giác rõ rệt. Cận Ngạn nói việc này biểu hiện bình thường, nghĩ là du͙© vọиɠ ngủ say của cô đã bắt đầu thức tỉnh rồi, là chuyện tốt, có nghĩa giai đoạn tiếp theo của chương trình học có thể bắt đầu, khoảng cách làm cô dâu của anh lại tiến đến từng bước.

Ngụy Sanh cảm giác mình đang nằm mơ. Cô mơ thấy Cận Ngạn đang sờ vυ" mình, không những thế bàn tay còn đảo quanh hoa huyệt lắm lúc xoa nắn hoa hạch, ưm, sướиɠ quá, trong mộng cô rêи ɾỉ, lại cảm thấy trống rỗng, muốn có thứ gì đó cắm vào tiểu huyệt nhưng không có! Cô khó nhịn xoay người, a, muốn tiểu, cô bừng tỉnh dậy, hóa ra không phải mơ, mà là bàn tay to của anh đang tác quái.

Nhìn đôi tay thon dài của Cận Ngạn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ đặt lên miệng mình, Ngụy Sanh đỏ mặt. Cô liếʍ sạch rồi tò mò hỏi: “Anh Ngạn, sao hôm nay anh đánh thức em? Anh không muốn ngủ thêm lát nữa sao?”

Cận Ngạn điểm nhẹ cái mũi cô, thần bí nói: “Hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của Sanh Sanh cũng là ngày trưởng thành của em. Để mừng sinh nhật của em, anh đã có một quyết định trọng đại để tổ chức một bữa tiệc thật lớn nên ngủ không được, muốn cho em biết sớm một chút.”

Ngụy Sanh rất tò mò, bữa tiệc sinh nhật sẽ hoành tráng cỡ nào đây, “Quyết định gì vậy ạ?” Cận Ngạn đấu tranh một hồi, vẻ mặt hơi rối rắm, nhưng vẫn nhịn xuống và nói: “Về sau, sinh nhật hằng năm bất cứ quyết định gì cũng sẽ hỏi ý của em, em có quyền từ chối, nói cách khác, đến sinh nhật mỗi năm của em, em có thể từ chối lời yêu cầu của anh, đương nhiên chỉ 1 ngày!”

Ngụy Sanh bất ngờ, cô trải qua khoảng thời gian ở chung với anh, cô quá rõ ràng quyết định này khó khăn đến mức nào, cô có chút nhất thời không biết nói gì, trong sự kinh ngạc có cảm động và ngọt ngào, nhưng nhiều hơn là được cưng chiều mà sợ, “Ơ, lễ vật này quá quý trọng không ạ? Anh thật sự sẽ không khó chịu sao? Thật ra, em không sao.”

Đương nhiên sẽ không khó chịu, đây chính là phép thử suy nghĩ của cô thôi, nội tâm anh thầm nghĩ, nhưng bề ngoài lộ ra vẻ khó chịu, “Khó chịu thật đấy, nhưng mà anh càng thích em, anh nghĩ lâu như vậy cũng không nghĩ ra quà gì cuối cùng chỉ có thể đưa ra quyết định này, em có hài lòng không?”

Đương nhiên là hài lòng rồi, Ngụy Sanh rất hạnh phúc, cô nghĩ đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà cô được nhận. Quả nhiên, anh Ngạn luôn quan tâm đến mình, cô vui lắm!

Nhìn cô gái nhỏ cười tươi hạnh phúc, anh cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Sanh Sanh, buổi sáng chúng ta sẽ đến studio Pixar chơi, buổi chiều đi chụp một bộ hình chân dung làm kỷ niệm, em thấy sao?”

“Ảnh chân dung?” Ngụy Sanh có chút không hiểu, Cận Ngạn kiên nhẫn giải thích: “Là một phòng chụp chân dung riêng, đến lúc đó anh chụp giúp em, đừng lo.”

Ngụy Sanh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến sắp xếp của anh mà cảm giác rất thú vị, vì thế cô gật đầu, “Không thành vấn đề, em thích sự sắp xếp của anh Ngan.”

Ngụy Sanh chơi vui cả buổi sáng, sau đó qua studio Pixar ăn trưa, Cận Ngạn hỏi ý kiến cô rồi dẫn cô trở lại phía trước biệt thự.

Lần này, anh đưa cô lên tầng 4, chỉ có hai căn phòng trên lầu này. Cận Ngạn mở một cánh cửa ra, bảo Ngụy Sanh vào phòng. Cô tò mò đi vào phát hiện ra căn phòng được bố trí rất đơn giản, có một chiếc giường màu đen, góc tường có rất nhiều quần áo đang được treo, trên vách tường có treo những cái máy quay phim và máy ảnh.

Cận Ngạn đợi Ngụy Sanh nhìn tham quan xong, anh ấm áp hỏi: “Sanh Sanh muốn chụp ảnh chân dung thế nào? Có loại chụp có quần áo và chụp lõa thể.” Ngụy Sanh hoang mang, cô không biết chụp loại nào. Chỉ cần là anh Ngạn chụp, cô chụp thế nào cũng được.

Cô hỏi vấn đề chụp cho Cận Ngạn quyết định, anh nhìn thời gian rồi đề nghị: “Vậy chúng ta chụp ảnh lõa thể trước, nếu còn đủ thời gian thì sẽ chụp có quần áo, em thấy sao?”

“Được ạ ~” Ngụy Sanh cười ngọt ngào trả lời.